Chỉ còn mười phút nữa là buổi biểu diễn bắt đầu, nếu người dẫn chương trình rút lui vào lúc này, cho dù lát nữa ngôi sao quốc tế xuất hiện thì buổi biển diễn này cũng bị sẽ làm cho bung bét!
Nếu như lúc này xảy ra sơ xuất, hậu quả về sau sẽ rất khó lường!
“Cậu Diệp, cậu mau ra phía sau sân khấu, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Quách Thụy Hoa nói những lời này như sắp khóc đến nơi.
Một lúc sau, đám người Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc cùng với Hoàng Thử Lang và Trần Tiểu Túy vội vàng đi tới.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy trán của Quách Thụy Hoa đầy mồ hôi hột, có thể đoán ra được xảy ra chuyện không hề nhỏ.
“Cậu Diệp, sếp Hạ, vừa nãy Triệu Nhã Lan…”
Quách Thụy Hoa nuốt nước bọt, vội vàng kể lại chuyện xảy ra vừa rồi một lượt.
Sau khi mọi người nghe xong, sắc mặt ai nấy đều thay đổi!
Buổi biểu diễn sắp diễn ra, lúc này MC đột nhiên rút lui hoàn toàn không phải là chuyện để đùa cho vui!
“Cậu Diệp, sếp Hạ, chuyện này không cần phải nghĩ nhiều, nhất định là do Lưu Tử Phong đứng sau giở trò”.
Quách Thụy Hoa túa đầy mồ hôi nói.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức sầm xuống, nhưng anh chưa kịp nổi điên, Hạ Huyền Trúc đi giành trước một bước, vội vàng đi về phía phòng trang điểm.
“Triệu Nhã Lan, cô có ý gì vậy?”
Hạ Huyền Trúc lúc này không còn là cô gái yếu đuối mà ai cũng có thể giẫm đạp lên được mà là một cô gái phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, làm việc nhanh chóng dứt khoát!
Trước hành động này của Triệu Nhã Lan, cô hoàn toàn không cần phải khách sáo chút nào.
“Cô nói xem tôi có ý gì, bà cô đây đau bụng, không dẫn được nữa, các người tìm người khác đi!”
“Còn nữa, Hạ Huyền Trúc, tôi nên hỏi cô có ý gì mới phải, cô làm như vậy là giam giữ trái phép, hiểu không, sau này tôi nhất định sẽ đi tìm luật sư kiện cô”.
Triệu Nhã Lan khí thế hừng hực, đối với cô ta, cô ta không những là MC mà bây giờ phía sau còn có Lưu Tử Phong chống lưng cho.
Những người giống như đám Hạ Huyền Trúc này trong mắt cô ta chẳng qua chỉ là một đám quê mùa ngu ngốc mà thôi.
“Bụng cô đau, đúng không?”
Hạ Huyền Trúc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Nhã Lan, trên mặt xuất hiện vẻ dữ tợn hiếm thấy.
“Cô… cô trừng mắt nhìn tôi làm gì, còn không mau thả tôi ra, nếu không…”
Triệu Nhã Lan muốn đốp lại vài câu, nhưng khi ánh mắt cô ta chạm vào Hạ Huyền Trúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy một sự ớn lạnh không thể nào giải thích được, giống như bị thứ gì đó châm vào người vậy.
“Tôi hỏi lại cô một lần, cô đau bụng đúng không?”