Nasha và nhóm của cô ấy được đưa đến bãi đậu xe ngầm của khách sạn, sau đó họ được đưa lên phòng bằng thang máy chuyên dụng.
"Vĩnh Khang, ngày mai gặp lại".
Nasha quay đầu lại mỉm cười vẫy tay với Diệp Vĩnh Khang, đứng bên cạnh là Wilson cao lớn, ôm chiếc eo thon của Nasha trìu mến, mỉm cười phong độ gật đầu với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Nhìn thấy hai người xoay người đi về phía thang máy, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy Wilson không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, Diệp Vĩnh Khang nhất thời không nhìn ra được.
Nhưng anh vẫn luôn tin vào trực giác của mình, đó là khứu giác đặc biệt đã được tôi luyện từ từ qua vô số lần thập tử nhất sinh và mưa bom bão đạn.
Chính nhờ khứu giác đặc biệt gần như chính xác 100% này, anh đã thoát được những vụ ám sát gần như ngàn cân treo sợi tóc hết lần này đến lần khác trong tình thế eo hẹp!
Không, phải tìm cách sờ gáy được tên này mới được.
Diệp Vĩnh Khang khẽ sờ cằm, sau đó cầm lấy một cái nắp chai nước khoáng, sau khi bóp nứt ra, anh đột nhiên ném về phía bánh xe của chiếc xe Bentley gần đó.
Vù--
Nắp chai nước khoáng ngay lập tức vụt về phía bánh xe như một viên đạn với tốc độ cao.
Bùm!
Chiếc lốp Bentley vốn nổi tiếng với độ bền và chắc chắn đã bị nắp chai nước khoáng va vào nổ cái ‘bùm’.
Điều này quá đột ngột, hơn nữa đây lại là bãi đậu xe dưới tầng hầm, âm thanh rất lớn, khiến mọi người kinh ngạc.
"Mọi người đừng lo lắng, lốp xe nổ thôi ấy mà!"
Quách Thụy Hoa nhanh chóng giang hai cánh tay rắn chắc ra, sau đó nhìn chiếc lốp bị nổ, trong lòng nghi ngờ nói: "Thật kỳ lạ, chiếc xe này mua chưa bao lâu, sao lốp lại bị nổ nhỉ?"
Sau khi lý do được giải thích rõ ràng, tất cả mọi người mới yên lòng, vẫy tay ra hiệu rằng không thành vấn đề, sau đó tiếp tục đi về phía thang máy.
Diệp Vĩnh Khang nhìn theo bóng lưng của Wilson và Nasha biến mất vào lối vào thang máy, sau đó mỉm cười tự lẩm bẩm một mình: "Mày tốt nhất đừng tự lao đầu vào chỗ chết".
"Cậu Diệp, cậu đang nói cái gì vậy?"
Quách Thụy Hoa bên cạnh bối rối.
"Haha, không sao đâu, chuyện này giao cho ông, tôi đi trước đây".
Diệp Vĩnh Khang cười đáp lại, lập tức khởi động xe rời đi.
Khi chiếc lốp nổ vừa rồi, mọi người đều phản ứng theo bản năng, phản ứng đầu tiên là giật mình.
Tuy nhiên, phản ứng đầu tiên của Wilson là quay người đột ngột và nhanh chóng khóa vị trí phát ra âm thanh, đồng thời đưa tay sờ vào lưng theo bản năng.
Sau khi xác nhận rằng không có nguy hiểm, anh ta nhanh chóng phản ứng như người bình thường, như thể anh ta cũng đang sợ hãi.
Chỉ là chi tiết này không thoát khỏi mắt Diệp Vĩnh Khang.