Diệp Vĩnh Khang đứng bên cạnh nhíu mày, hai ngón tay xoắn vào nhau trông như vô cùng cáu kỉnh.
“Hả? Đây…”
Quách Thụy Hoa không nhận ra tâm trạng của Diệp Vĩnh Khang: “Cậu Diệp, thế rốt cuộc họ có đến hay không, cậu cho một tin chính xác, tim tôi chịu không nổi đâu”.
“Chịu không nổi thì đi bệnh viện, nếu ông còn nhiều lời có tin bây giờ tôi bịt miệng ông lại luôn không?”
Diệp Vĩnh Khang buồn bực mắng.
E là có đánh chết Quách Thụy Hoa cũng không thể đoán được lý do khiến anh khó chịu.
Trước khi gặp Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang là Điện Chủ Điện Long Thần , uy danh lừng lẫy nhưng tính cách vẫn hun đúc vài tật xấu của lính đánh thuê.
Làm trong ngành lính đánh thuê này đều phải chú trọng việc hành động kịp thời, vì không ai trong họ có thể đảm bảo ngày mai đầu mình vẫn còn trên cổ.
Mấy thứ như đạo đức, quy tắc gì đó chỉ là những điều viển vông với họ thôi, trời đất rộng lớn miễn mình vui là được.
Diệp Vĩnh Khang cũng có đức hạnh này, tiền bạc, rượu ngon, người đẹp đều không thể thiếu.
Công chúa, Vương phi, người quý tộc, người mẫu và nghệ sĩ không biết đã từng bị Diệp Vĩnh Khang gây tai vạ như thế nào.
Duy nhất chỉ có một lần khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy xấu hổ đó là lần xảy ra với Nasha.
Lúc đó mặc dù danh tiếng của Nasha chưa được như bây giờ, nhưng cũng được xếp vào hàng siêu sao lớn tầm cỡ quốc tế.
Trong một bữa tiệc tối, Diệp Vĩnh Khang vừa nhìn thấy Nasha đã bị khí chất và cách ăn nói của cô ấy thu hút.
Anh nhận ra người phụ nữ này không hề bị vấy bẩn bởi những bụi trần trong giới giải trí, có cảm giác không bị bùn làm tanh hôi.
Nhất là khi cô ấy cười, khuôn mặt sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền thuần khiết, cực kỳ quyến rũ người khác.
Thế là tối hôm đó Diệp Vĩnh Khang nhờ vào tài ăn nói và độ mặt dày hơn tường thành, cộng thêm địa vị và thân phận của mình mà làm bản thân nổi bật trong đám người theo đuổi cô ấy, cuối cùng thành công trải qua một đêm tuyệt vời trên giường của Nasha.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Vĩnh Khang vừa mặc quần vào vừa ném một tấm séc lên bàn, thờ ơ nói: “Muốn bao nhiêu tự mình ghi vào”.
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi, đây chỉ là những hành động bình thường với anh mà thôi.
Nào ngờ Nasha bỗng bật khóc, còn xé tấm séc thành từng mảnh, ném mạnh vào người Diệp Vĩnh Khang.
Sau đó kéo chăn ra, khóc bù lu bù loa chỉ vào vệt đỏ trên ga trải giường, nghiến răng nói một câu mà cho đến giờ vẫn còn là một vướng mắc trong lòng Diệp Vĩnh Khang: “Diệp Vĩnh Khang, nếu anh không chịu trách nhiệm với tình cảm của em thì em sẽ chết cho anh xem”.
Lúc đó Diệp Vĩnh Khang cũng rất khốn nạn, nở nụ cười khinh bỉ nói: “Vậy cô chết đi”.
Anh nghĩ Nasha làm thế chẳng qua chỉ là muốn nhiều thêm mà thôi, không biết anh đã từng gặp bao nhiêu loại phụ nữ thế này rồi, đã sớm không còn quan tâm nữa.
Nhưng khi anh kéo quần vừa định đi ra khỏi phòng, bỗng nghe thấy một tiếng cạch ở phía sau.