Trở Về Bên Em

Chương 859: Tôi không nhắc nữa được chưa!"  




"Chết tiệt, mẹ kiếp, xảy ra chuyện lớn rồi!"



Sau khi Diệp Vĩnh Khang lao ra khỏi cửa công ty, lập tức vội vã như lửa sắp cháy đến mông.



Bởi vì sự việc này đối với anh mà nói chỉ bé như hạt vừng, anh không quá để ý, cho nên mấy ngày nay anh mới vô tình vứt nó ra sau đầu.





"Sử Đông Tây, cậu đang làm gì đấy?"



Diệp Vĩnh Khang bấm số của Sử Nam Bắc.



Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không vui của Sử Nam Bắc: "Đại ca, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi tên là Sử Nam Bắc, không phải Sử Đông Tây”.



"Sao cũng được, gọi là gì cũng được, có một việc cần cậu lập tức giải quyết hộ tôi, tìm vài siêu sao quốc tế có năng lực một chút, sau đó nhanh chóng đưa họ đến Giang Bắc...”



Diệp Vĩnh Khang lười nói chuyện tào lao với hắn, đi thẳng vào chủ đề.



"Đại ca, không phải anh bị ngốc rồi chứ”.



Ở đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói mang chút uất ức của Sử Nam Bắc: "Trước đây anh đã lập một danh sách dài cho tôi, bắt tôi đào từng người trong danh sách lên”.



"Những gì anh nói với tôi lúc đó tương đương với việc phải đi khắp nước, đến lúc bắt đầu đi tìm rồi mới biết bị anh chơi một vố”.



"Hơn nữa, nhiệm vụ mà tôi thực hiện lần này là tuyệt mật, ngay cả mấy người Thiên Ảnh cũng không hay biết, nếu lúc này tôi liên hệ với những siêu sao quốc tế đó, không phải là để lộ bản thân rồi sao?"



"Bốp!"



Diệp Vĩnh Khang hung hăng vỗ trán một cái, lúc này mới nhận ra rằng Sử Nam Bắc vẫn còn một nhiệm vụ tuyệt mật trên người, trước khi nhiệm vụ đó được hoàn thành hắn thực sự không thể có chút động tĩnh nào.



"Đại ca, chuyện tìm siêu sao quốc tế này anh còn cần nhờ người khác sao?"



Giọng nói mang theo nụ cười của Sử Nam Bắc vang lên đầu bên kia điện thoại: "Chỉ cần anh bằng lòng mở miệng, mấy người nào đó còn không phải vui vẻ đến mất ngủ ư?"



Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, khi hiểu được mặt bỗng đỏ bừng, mắng: "Mẹ nó, cảnh cáo cậu, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, hơn nữa cậu cho rằng tôi có thể không biết xấu hổ nói chuyện này với cô ấy sao?"



"Ha ha ha ha, hóa ra đại ca, anh cũng có lúc xấu hổ, ban đầu xách quần chuồn đi luôn không thèm chào một tiếng, sao lúc đấy anh không cảm thấy xấu hổ vậy?"



Ở đầu bên kia Sử Nam Bắc cười lớn trách chuyện khốn khiếp mà Diệp Vĩnh Khang đã làm trong quá khứ.



"Chết tiệt, hôm nay cậu muốn tạo phản đúng không? Tôi cảnh cáo cậu, sau này cậu còn dám nhắc...”



"Được rồi được rồi, tôi không nhắc nữa được chưa!"



Sử Nam Bắc không nhịn được mà cắt ngang.



"Anh là đại ca anh nói cũng vậy thôi, tôi cũng không thể ra mặt được”.

"Nhưng nếu anh thật sự có việc gấp, với ảnh hưởng của anh, trói người bắt thẳng đến Giang Bắc cũng không phải là việc khó”.