Diệp Văn Sơn mặc kệ cơn đau trên mặt, ông ta đã cảm nhận được sát khí mãnh liệt trên người Diệp Vĩnh Khang nên vội vàng cố ý nhắc đến nhà họ Diệp.
“Chắc cậu cũng biết rõ phong cách của nhà họ Diệp, dù bản thân cậu không sợ chết nhưng cậu cũng phải nghĩ đến vợ và con gái mình chứ, còn bạn bè bên cạnh nữa, lẽ nào cậu muốn họ cũng chết theo cậu sao?”
Diệp Văn Sơn tiếp tục chỉ rõ cái lợi và cái hại ra, mong có thể khiến Diệp Vĩnh Khang kiềm chế lại.
“Ha ha ha ha ha!”
Nhưng không ngờ nghe ông ta nói thế, Diệp Vĩnh Khang không chỉ không lộ ra chút vẻ do dự mà ngược lại còn ngang nhiên bật cười thành tiếng.
“Diệp Văn Sơn, nếu tôi muốn đối phó với nhà họ Diệp thật thì cũng dễ dàng như đạp một con kiến thôi, cần gì phải dùng đến hai từ lung lay chứ?”
Diệp Vĩnh Khang thú vị cười nhìn Diệp Văn Sơn.
Diệp Văn Sơn sững sờ, trong lòng bỗng có linh cảm không lành, trầm giọng nói: “Diệp Vĩnh Khang, rốt cuộc cậu có thân phận gì?”
Lúc này Diệp Văn Sơn mới phản ứng lại, ông ta bỗng phát hiện sự tự tin và khinh thường trong mắt Diệp Vĩnh Khang chính là thái độ từ sâu tận đáy lòng, không chỉ là vì sức chiến đấu của anh hay oán hận với nhà họ Diệp.
Nếu không phải đứng ở vị trí trên cao thời gian dài, có quyền lực và địa vị cực cao thì tuyệt đối sẽ không thể có ánh mắt kiêu ngạo và khinh thường cùng với thần thái nhìn đời bằng nửa con mắt đó.
Thế nên lúc này Diệp Văn Sơn có thể chắc chắn Diệp Vĩnh Khang không hề đơn giản như thế.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói: “Nói cho ông biết cũng không sao. Diệp Văn Sơn, ông dựng tai lên mà nghe cho kỹ đây!”
“Cậu bé mười tuổi từng bị các người tàn nhẫn đuổi ra khỏi nhà, đánh gãy chân, nhét vào bao tải ném xuống đáy sông năm đó bây giờ đã là Điện Chủ Điện Long Thần của thế giới ngầm rồi!”
“Cũng là người đứng đầu trong năm đại hầu tước ở nước Long Hạ, hầu quân tướng mới được sắc phong!
“Ngoài ra, tôi còn là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ, sự giàu có và quyền lực mà tôi có vượt xa sức tưởng tượng của các người nhiều!”
“Trong mắt tôi, coi nhà họ Diệp các người là con kiến cũng đã to lắm rồi!”
“Ngoài những thứ này ra, tôi còn có rất nhiều thân phận, bất kỳ thân phận nào cũng phải khiến nhà họ Diệp phải ngước nhìn!”
“Bây giờ, ông đã biết tôi là ai rồi chứ!”
Diệp Văn Sơn sững sờ tại chỗ.
Có thể ông ta không biết Điện Long Thần là tổ chức gì, nhưng những danh hiệu như hầu quân tướng của nước Long Hạ hay chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ cũng đủ để kiến ông ta cảm thấy sợ hãi.
Chẳng trách Diệp Vĩnh Khang lại dám huênh hoang kiêu ngạo, thì ra là có lai lịch đang sợ đến vậy.
So với thân phận của Diệp Vĩnh Khang, gia tộc nhà họ Diệp ở phương bắc chỉ là một con côn trùng nhỏ bé, hai bên hoàn toàn không thể so bì!