Cú đá nặng nề hướng tới eo Diệp Vĩnh Khang, phát ra âm thanh trầm trầm.
Diệp Văn Sơn cười khẩy: “Diệp Vĩnh Khang, là cậu tự tìm đường chết đấy!”
“Ồ? Vậy sao?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười trả lời.
Diệp Văn Sơn sững sờ, sau đó kinh ngạc nói: “Cậu… sao cậu có thể không hề hấn gì chứ?”
Lúc này, ông ta mới nhận ra cả người Diệp Vĩnh Khang vẫn không bị thương gì sau cú đá mạnh mẽ kia.
Rắc!
A!
Một giây sau, kèm theo theo tiếng xương gãy, tên đầu húi cua đột nhiên la hét thảm thiết!
Nhìn lại mới thấy Diệp Vĩnh Khang chỉ dùng một bàn tay đè lên thắt lưng, dễ dàng bắt được cú đá, sau đó bẻ gãy chân đối phương.
Cổ tay anh khẽ dùng sức, bóp hãy xương bắp chân đối phương xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tung cú đá.
Lồng ngực tên đầu húi cua lập tức hõm vào, bay ra ngoài vài mét rồi rơi xuống đất, hai mắt trợn ngược, chết một cách quái dị.
Điều đáng sợ nhất là lúc làm tất cả chuyện này, Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối đều không thèm liếc nhìn tên đầu húi cua đó, như thể anh chỉ đang vung tay xua đuổi một con ruồi ồn ào.
“Cậu…”
Diệp Văn Sơn sững sờ, có chết cũng không ngờ rằng bây giờ Diệp Vĩnh Khang lại mạnh tới vậy!
“Được, coi như là xem thường cậu quá rồi. Nhưng cậu cũng đừng vui mừng quá sớm, sau khi về tôi sẽ báo cáo lại hết tất cả mọi chuyện với lão phu nhân!”
“Cho dù cậu giỏi đến đâu thì ở trước mặt nhà họ Diệp, cậu vĩnh viễn chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi!”
Nói xong, Diệp Văn Sơn quay người mở cửa xe chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!”
Lúc này, giọng nói bình tĩnh của Diệp Vĩnh Khang vang lên: “Diệp Văn Sơn, hình như ông quên lời tôi nói lúc trước rồi thì phải”.
“Nhà họ Diệp các người, đến một người tôi giết một người, đến hai người tôi giết cả đôi, vì vậy hôm nay ông phải để mạng lại!”