Nhưng chỉ vài năm sau khi bọn họ “xử lý” Diệp Vĩnh Khang, bệnh cũ của người em họ kia lại đột ngột tái phát.
Chỉ có tủy xương của Diệp Vĩnh Khang mới có thể ngăn chặn được căn bệnh quái ác đó.
Sau đó không biết từ đâu bọn họ thăm dò được tin Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa chết, nên vui mừng như điên đi tìm người.
Đáng tiếc là Diệp Vĩnh Khang bây giờ đã không còn là cậu bé để mặc bọn họ chèn ép năm đó nữa.
Mà anh đã là một cường giả mạnh mẽ, dù có trăm nhà họ Diệp thì cũng không trói bắt nổi.
Cho nên lần trước kết cục của bọn họ vô cùng thê thảm, người bọn họ phái đến đều bị Diệp Vĩnh Khang giết sạch.
Nếu không phải Diệp Vĩnh Khang nể tình quan hệ huyết thống thì nhà họ Diệp đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu.
“Vĩnh khang, dù sao Diệp Vĩnh Phong cũng là em họ của cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn nó mỗi ngày nằm trên giường bệnh chết dần chết mòn được”.
“Hơn nữa, chuyện này cũng không đòi hỏi cháu quá nhiều, chỉ cần rút một phần tủy xương là được”.
“Những chuyện xảy ra lúc trước đều đã qua rồi, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì cứ để nó qua đi là được”.
“Mấy năm nay lão phu nhân luôn nghĩ về cháu, thường xuyên nói bà ấy có lỗi với cháu”.
Lão phu nhân còn nói nếu bây giờ cháu chịu trở về thì mọi người vẫn sẽ là người một nhà, chuyện cũ bỏ qua hết”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong những lời này, đột nhiên thấy rất buồn cười.
“Chuyện cũ bỏ qua hết sao?”
Diệp Vĩnh Khang cười lớn: “Diệp Văn Sơn, não của ông và bà già kia bị lừa đá à?”
“Lúc trước các người đánh gãy chân tôi, nhét vào bao tải ném xuống sông, nếu không phải tôi mệnh lớn thì có lẽ bây giờ xương cốt cũng chẳng còn”.
“Vậy mà bây giờ các người lại chạy đến đây nói rằng bỏ qua hết chuyện cũ sao?”
“Tôi nói rồi, tôi không còn quan hệ gì đến nhà họ Diệp nữa, sống chết của nhà họ Diệp cũng không liên quan gì đến tôi”.
“Tôi có thể nể tình huyết thống, không tính toán chuyện trước đây, nhưng với điều kiện là các người đừng động chọc giận tôi”.
“Lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi, nếu như các người coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai, cố tình đến quấy rầy tôi, thì tôi cũng sẽ hoan nghênh đón tiếp, chỉ là, đến người nào tôi sẽ giết người đó!”
Khi nói đến hai câu cuối cùng, trong mắt Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên một tia sáng lạnh lùng hung ác!
Diệp Văn Sơn chợt cảm cảm thấy tim mình co rút, một cảm giác ớn lạnh khó tả từ sau lưng dâng lên.
Mặc dù nhà họ Diệp biết rất rõ rằng Diệp Vĩnh Khang đã không còn như xưa, nhưng bọn họ không hề biết Diệp Vĩnh Khang có sức mạnh thế nào.
Đó là lý do vì sao lần này Diệp Văn Sơn quyết định đích thân ra tay. Ông ta tự tin rằng cho dù Diệp Vĩnh Khang trưởng thành bao nhiêu đi nữa, thì so với nhà họ Diệp, anh vẫn chỉ là con kiến mạnh hơn một chút mà thôi.