Trở Về Bên Em

Chương 794: “Con cáo già này!”  




Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói già nua nhưng tràn đầy sức sống.



Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Bác Hải, bác vẫn khỏe chứ, tôi đúng là có chuyện cần nhờ bác giúp đỡ đấy”.



“Ha ha, tôi biết ngay là cậu có chuyện gì mà, nếu không làm sao lại gọi điện cho ông già xấu tính này được, có chuyện gì cậu nói đi”.





Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, cho rằng bác Hải không hổ danh là Vua Đông Hải, kỹ năng diễn xuất này của cụ ta nên được trao giải Oscars mới đúng.



Ông lão này vẫn luôn phiền muộn vì chuyện anh không muốn mắc nợ một ân tình, có lẽ lúc này trong lòng đang vui như nở hoa rồi nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hờ hững.



“Bác có dễ nói chuyện trước mặt Lương Vương không?”



Diệp Vĩnh Khang không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề.



Đầu bên kia điện thoại ngẩn ra vài giây: “Sao lại đột nhiên nhắc đến người này, cậu chọc vào lão quái vật đó rồi à?”



Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: “Cũng không phải, nếu như bác có thể nói chuyện được với ông ta, tôi muốn nhờ bác giúp một chuyện, mẹ của một người bạn của tôi…”



Sau khi Diệp Vĩnh Khang nói hết mọi chuyện, đầu dây bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc, bác Hải không lập tức trả lời.



“Bác Hải? Có vấn đề gì sao? Nếu như không tiện thì thôi, tự tôi…”



“Này, cậu nhóc, không có gì đâu, chút chuyện này cũng không phải lớn lao gì!”



Bác Hải ở đầu dây bên kia ngắt lời: “Tôi và Lương Vương cũng có chút quan hệ, thường ngày cùng nhau uống trà câu cá, cũng gọi là dễ nói chuyện”.



“Chỉ là lão quái vật này tính tình quái gở, ông ta có thể làm ra chuyện bắt cóc một người phụ nữ nông thôn thế này khá là hạ thấp giá trị của bản thân, điều này cho thấy ông ta rất để tâm đến chuyện này”.



“Chỉ cần có liên quan đến lợi ích của ông ta, cho dù tôi là bố đẻ của ông ta thì cũng khó nói chuyện…”



Nghe đầu dây bên kia điện thoại càm ràm, Diệp Vĩnh Khang nhíu mày không vui, sốt ruột nói: “Nếu như làm xong chuyện này thì coi như tôi nợ bác một ân tình, được chưa!”



“Được luôn!”



Ở đầu dây bên kia bác Hải đồng ý một cách rất hào sảng: “Tôi sẽ lập tức liên lạc với lão quái vật đó, mấy phút nữa gọi lại cho cậu”.



Nói xong đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút.



“Con cáo già này!”



Diệp Vĩnh Khang phẫn nộ than thở một câu, trong lòng nghĩ ông lão này sắp thành tinh rồi, đúng là không thấy thỏ thì quyết không thả ưng.



Mấy phút sau, bác Hải gọi điện lại, thở dài nói: “Cậu Diệp à, lần này cậu khiến tôi thảm rồi nhưng mà lão quái vật đó đồng ý rồi, đợi lát nữa tôi phái trực thăng đưa người phụ nữ đó tới chỗ cậu”.



“Chỉ là cậu nhóc cậu phải nhớ kỹ, cậu nợ tôi một ân tình lớn đấy nhé, vì chuyện này là tôi phải cắt da cắt thịt…”



Diệp Vĩnh Khang không chờ đối phương nói xong đã cúp máy, mệt mỏi với việc phải nghe lão ta càm ràm tối ngày.



“A Minh, lát nữa mẹ cậu sẽ được trực thăng đưa tới đây, chắc khoảng nửa tiếng”.



Diệp Vĩnh Khang bước vào phòng, nhẹ giọng nói.

“Thật sao?”