Trở Về Bên Em

Chương 791: Đây là lần đầu tiên cậu ta nói dối mẹ mình.  




Đêm đó là lần đầu tiên mẹ A Minh đánh cậu bé, hơn nữa đánh rất đau, vừa đánh vừa khóc, khóc một cách rất thương tâm.



“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không, con sai rồi”.



A Minh ngây thơ quỳ gối trước mặt mẹ.



“Con có biết bố con chết như thế nào không? Là bị cờ bạc hại chết đấy!”





“Con trai, dù nghèo thế nào cũng được, nhưng nhất định không được dính vào cờ bạc!”



“Mẹ không trách con, nhưng mẹ thật sự rất sợ, con phải tin lời mẹ, cờ bạc chỉ biết hại người, hơn nữa nhất định sẽ hại người, người đắm chìm trong cờ bạc sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, con đồng ý với mẹ đi, sau này không được đánh bạc nữa, được không?”



Mẹ của A Minh cũng quỳ gối trước mặt cậu bé, chua xót cầu xin.



“Mẹ, mẹ đứng dậy đi, con đồng ý với mẹ rằng sẽ không bao giờ đánh bạc nữa”.



Từ đó về sau, A Minh thật sự không bao giờ động vào cờ bạc nữa.



Bọn họ chuyển đến một ngôi làng khác ngay trong đêm, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cuộc sống tuy khó khăn nhưng cũng êm đềm bình yên.



Cuộc sống như vậy kéo dài hơn mười năm, nhưng một lần nữa lại bị sự cố phá vỡ.



Bởi vì làm việc vất vả, mẹ của A Minh đột ngột đổ bệnh.



Làm phẫu thuật cần tốn rất nhiều tiền.



Nhìn người mẹ bất tỉnh trên giường bệnh và đống hóa đơn thuốc men khổng lồ trên đầu giường, A Minh nghiến răng xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.



Chưa đầy ba tiếng sau, A Minh đã quay lại, nhẹ nhàng thanh toán toàn bộ hóa đơn, mẹ được cứu chữa kịp thời, cứu được một mạng từ tay tử thần.



A Minh nói với mẹ rằng số tiền này là do những nhà hảo tâm quyên góp, đây là lần đầu tiên cậu ta nói dối mẹ mình.



Cậu ta nghĩ chỉ lần này thôi, sau này sẽ không bao giờ đánh bạc nữa.



Nhưng cậu ta không ngờ rằng mẹ cậu ta nói đúng rằng cờ bạc thực sự sẽ hại người, và lần này, cậu ta đã gặp phải rắc rối lớn.



Mấy ngày sau, có người tới tìm A Minh, muốn nhờ cậu ta giúp đỡ.



Dù đưa ra điều kiện hào phóng đến đâu đều bị A Minh từ chối.



Không dụ dỗ được, đối phương bắt đầu nhe nanh đe dọa.



Nhưng A Minh rất kiên cường, chịu đựng đủ mọi loại hình thức giày vò, cắn răng quyết không gật đầu, nói rằng đã đồng ý với mẹ rồi, sẽ không bao giờ cờ bạc nữa.



Đối phương tức muốn điên: “Được, mày nghe lời mẹ như vậy, vậy thì dùng tính mạng của mẹ mày đánh cược đi, một là ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tao sẽ ném mẹ mày xuống sông cho cá ăn!”



Sau khi nghe những chuyện xảy ra với A Minh, Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc đều bùi ngùi không thôi.



“A Minh, nếu như cậu đã có thể đạt được trình độ muốn thắng là thắng, vậy thì đám người đó tại sao không dắt cậu tới một nơi thật lớn để kiếm bộn tiền mà lại bảo cậu tới nơi nhỏ bé này của chúng tôi?”



Tần Hạc nghi ngờ hỏi.



Với kỹ năng đánh bài siêt việt của A Minh, cho dù đến Las Vegas cũng có thể thắng được tất cả đối thủ.



A Minh lắc đầu: “Tôi không biết, họ nói thế nào thì tôi làm theo vậy”.



Thấy dáng vẻ của A Minh không giống nói dối, Tần Hạc vô cùng mơ hồ, quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh.



Diệp Vĩnh Khang trầm mặc xoa cằm một lúc, hỏi: “Bọn họ có nói cho cậu biết địa điểm cuối cùng là ở đâu không?”



A Minh nghĩ một chút rồi nói: “Họ không nói thẳng với tôi, nhưng tôi nghe người giám sát gọi điện có từng nói, hình như ông ta bảo đảm với người đó, nhất định sẽ lấy được sòng bạc này”.



Diệp Vĩnh Khang nghe xong hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Tần Hạc nói: “Thời gian này có ai đề xuất mua lại sòng bạc này không?”

Tần Hạc vỗ đùi, nói: “Có thật đấy, thời gian trước có hai người tới nói rằng muốn mua lại sòng bạc, vừa mở miệng ra đã trả hai tỷ”.