Trở Về Bên Em

Chương 789: “Sao cháu lại may mắn vậy?”  




Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa kết thúc, khi đám tang của bố còn chưa xử lý xong thì một nhóm côn đồ hung ác kéo tới.



Khi vừa bước vào cửa chúng bắt đầu đập phá đồ đạc, sau đó chĩa dao vào người mẹ cậu ta rồi gào thét ầm ĩ.



Mẹ ôm chặt cậu bé trong tay, cuối cùng nước mắt lưng tròng ký tên vào tờ giấy, sau đó bị nhóm côn đồ đó đuổi ra khỏi nhà, thậm chí đến quần áo và đồ đạc cá nhân cũng không kịp thu dọn.





Kể từ đó ngôi biệt thự lớn trong ký ức của A Minh không còn nữa, xe ô tô cũng không còn nữa, đồ chơi cũng không còn nữa, quần áo cũng không còn nữa, kẹo trái cây mà cậu ta thích ăn nhất cũng không còn nữa.



Cuộc sống cũng thay đổi từ một thành phố sầm uất sang một ngôi làng hoang vắng, xung quanh đến cây cối cũng chẳng có.



Từ một người phụ nữ thích trang điểm, ăn mặc hàng hiệu trở thành một người phụ nữ nông thôn da sần sùi, ăn mặc lôi thôi.



Nhưng sự thay đổi về điều kiện cuộc sống dường như không phải là vấn đề lớn đối với cậu nhóc A Minh, rất nhanh cậu bé đã phát hiện ra ở nông thôn cũng có rất nhiều thứ chơi vui hơn ở thành phố.



Những con cua trên sườn núi, những con chuồn chuồn trên ngọn cây lúa mì, nhưng con cá nhỏ bơi trong mương, những con chim làm tổ trên mái hiên, tất cả đều là những điều cậu bé chưa từng thấy ở thành phố trước đây.



Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, A Minh sẽ dần dần trưởng thành ở đây, sau đó cưới một cô vợ trong thôn, sinh ra một tiểu A Minh, tiếp tục sống cuộc sống bình dị nhưng yên ổn.



Tuy nhiên đã xảy ra một sự thay đổi lớn bắt đầu từ mùa hè năm đó.



Mùa hè năm ấy trời rất nóng, một người không phải người bản địa tới làng, một ông già gầy khô, đi ngang qua nhà A Minh, xin A Minh một bát nước.



Vì để cảm ơn, ông lão đã tặng cho A Minh bộ bài ba bảy tấm duy nhất trên người mình.



Khi bàn tay của A Minh chạm vào lá bài, cậu bé chợt cảm thấy trong người mình có một công tắc nào đó đang được khởi động, giống như một người bạn đã xa cách nhiều năm, những lá bài trong tay cậu bé tỏa ra hơi ấm như đang nhiệt tình chào hỏi cậu bé.



“Biết chơi không?”



Ông lão cười hỏi.



A Minh cầm bộ bài, rụt rè lắc đầu.



“Dễ lắm, để ông dạy cháu”.



Ông lão đang rảnh rỗi nên dạy cậu bé cũng không thành vấn đề. Ông ấy mỉm cười và dạy cho A Minh ba tấm bài đơn giản nhất, có nơi gọi là cách chơi ‘Tạc Kim Hoa’.



Cả hai dùng hạt đậu để đặt cược, nhưng mới chơi được vài ván, ông lão chợt nhận ra có gì đó không đúng.



Cậu bé mới có sáu bảy tuổi này lại may mắn đến mức khiến người ta không thể tin được. Dường như ván bài nào cũng là lá bài tú lơ khơ hoặc là bộ ba, ngay cả những quân cao như ba quân át, ba quân K cũng thường xuyên xuất hiện.



“Sao cháu lại may mắn vậy?”



Ông lão không nhịn được hỏi.



Tuy nhiên câu trả lời của A Minh khiến ông lão ngây người tại chỗ.

“Không phái cháu may mà mỗi lần xáo bài, cháu chỉ cần chia cho mình những quân bài to một chút là được”.