“Chúng tôi ở đây đều rất nể phục anh, nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì, chúng tôi nhất định sẽ đưa anh về quê hương an táng tử tế, anh Hoàng đừng sợ!”
Hoàng Thử Lang ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên đèn chùm treo trên trần nhà.
Hắn từng vô số lần ngắm nhìn bầu trời sao từ góc độ này, mỗi lần ngửa đầu ngắm sao hắn đều cảm thấy bản thân rất đau buồn.
Thế nhưng lần này, hắn chỉ đơn giản là muốn kéo dài thời gian.
“Dựa theo quy tắc, nếu như người cầm súng không dám bóp cò, có phải có thể chọn một người trung gian không?”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh.
Mọi người cùng nhìn về phía đó, là một thanh niên trẻ tướng mạo bình thường, ăn mặc giản dị.
Chàng trai đeo kính gật đầu: “Anh có thể giúp anh ta”.
Hoàng Thử Lang biến sắc: “Anh là ai, ai cần anh giúp…”
Vẫn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã nhẹ nhàng giơ tay, Hoàng Thử Lang còn chưa kịp phản ứng thì khẩu súng sáng choang ánh bạc đã xuất hiện trong tay Diệp Vĩnh Khang như một trò ảo thuật.
"Chết tiệt, mẹ kiếp...”
Ngay khi Hoàng Thử Lang chuẩn bị tiến lên cướp khẩu súng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên làm ra một động tác khó có thể tưởng tượng.
Anh khẽ lắc cổ tay, ổ đạn xoay màu bạc bật ra ngoài, sau đó vỗ nhẹ lên mặt bàn, hai viên đạn màu vàng đột nhiên nảy lên cao.
Bụp!
Tay Diệp Vĩnh Khang cầm súng giơ về phía trước, hai viên đạn được gài chính xác vào khe đạn, rồi nhanh chóng xoay chuyển kèm theo tiếng lách cách, đồng thời lập tức được xếp đúng vị trí trong tích tắc.
Loạt động tác tháo lắp súng này đã khiến toàn bộ mọi người có mặt ở đó chấn động.
Đang quay phim à?
"Anh có ý gì?"
Chàng trai đeo kính khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Theo quy tắc, người trung gian có thể tăng thêm đạn, đúng không?"
Chàng trai đeo kính chậm rãi gật đầu: “Nhưng...”
"Vậy là đủ rồi!"
Diệp Vĩnh Khang ngắt lời, sau đó chĩa súng vào trán Hoàng Thử Lang.
"Ôi ôi!"
Hoàng Thử Lang sợ hãi hét toáng lên, vừa định bỏ chạy nhưng bị Diệp Vĩnh Khang dùng một tay giữ chặt vai hắn.
"Mẹ kiếp, tao đào mồ tổ tiên nhà mày, chết tiệt...”
Cạch...
Hoàng Thử Lang còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã nhẹ nhàng bóp cò.
Một âm thanh va chạm với kim loại giòn giã vang lên.
Hoàng Thử Lang sợ đến mức mồ hôi nhễ nhại như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Cả sảnh lớn im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.