"Anh Diệp, tôi vẫn không hiểu, tại sao một con bạc đến sòng bạc lại không phải vì tiền?"
Hai người đi đến lối vào thang máy, trong lúc chờ thang máy, Tần Hạc không khỏi hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười: "Hiện tại tôi cũng không biết chi tiết, nhưng anh chỉ cần làm hai việc là biết".
"Là gì?"
Tần Hạc khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nói: "Đầu tiên, gửi thông báo, mười phút sau, chỉ cần là khách trong sòng bạc bây giờ, mỗi người sẽ được chia 100.000 chip".
"Hả? Đưa tiền?"
Tần Hạc ngẩn ra, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, cái này không vấn đề, cái thứ hai thì sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười ranh mãnh, sau đó kéo đầu Tần Hạc qua, thì thầm vào tai anh ta.
Tần Hạc sau khi nghe xong vẫn ngẩn ra: "Anh Diệp, cái đó để làm gì?"
Ding--
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, đi thẳng vào thang máy.
Tần Hạc thở dài, tuy trán có dấu chấm hỏi, nhưng vẫn lấy điện thoại di động sắp xếp chuyện mà Diệp Vĩnh Khang vừa đề xuất.
Khi thang máy đi xuống sòng bạc ở tầng hầm, ngay khi cửa mở, tình cờ nghe thấy trên đài phát thanh đưa tin tức về việc tặng 100.000 chip vô điều kiện cho mọi người, cả sòng bạc lập tức reo hò.
"Người anh em, ở đây!"
Hoàng Thử Lang khẽ mỉm cười khi thấy Tần Hạc bước vào, tao nhã vẫy tay với Tần Hạc, như thể vừa rồi hắn không có chút hoảng sợ nào.
Cách gọi anh Tần cũng đã đổi thành người anh em.
"Tên này lại ra vẻ rồi đây!"
Tần Hạc nhíu mày rất khó chịu, trong mắt hầu hết mọi người, Hoàng Thử Lang chính là đế vương thực sự của thế giới ngầm Giang Bắc.
Những vị khách này, kể cả những người trong sòng bạc cũng nghĩ như vậy nên Hoàng Thử Lang phải tiếp tục ra vẻ với những người này khi nhìn thấy Tần Hạc.
"Cậu cũng hay thật đấy, giờ lại ngồi ngang hàng với tôi cơ đấy".
Sau khi tới gần Hoàng Thử Lang, Tần Hạc thì thào vài câu rất không vui.
Hoàng Thử Lang cười khà khà nói: "Ra vẻ tí, anh Tần thông cảm cho tôi đi".
Tần Hạc không thèm để ý đến tên này, nghiêm mặt nói: "Người kia đâu?"
Hoàng Thử Lang quay đầu lại và chỉ vào một thanh niên đang ngồi trên bàn chơi bài baccarat.
Chàng trai này là một người trông khá nhã nhặn, mang cặp kính dày gọng đen và chiếc áo sơ mi đã sờn, khuôn mặt cậu ta trông có chút ốm yếu tái nhợt, lưng hơi còng, trông giống như một chàng thư sinh nghèo.
Tần Hạc bước tới nói với chàng trai: "Xin chào, tôi là chủ sòng bạc này. Do quản lý có chút sơ suất nên chúng tôi đã gây ra một số hiểu lầm không đáng có".