Bây giờ hợp đồng vẫn đang trong giai đoạn xem xét, nếu như thời khắc quan trọng như vậy lại đắc tội với chồng người ta thì chẳng phải toi công tốn sức rồi sao?
“Chuyện này…”
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, ông chủ của công ty vật liệu xây dựng là một người thô lỗ không có văn hóa, trong lúc cấp bách này chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì.
“Ông chủ, chính là anh ta đánh tôi, vừa nãy còn bắt tôi dập đầu nữa, hôm nay ông nhất định phải làm chủ cho tôi!”
Lâm Văn Kiệt đứng ở đằng sau, vì vậy không hề nhìn thấy sắc mặt của ông chủ vật liệu xây dựng, chỉ vào mặt Diệp Vĩnh Khang hung hãn nói: “Thằng nhãi, vừa nãy mày ngông lắm cơ mà?”
“Mẹ kiếp, sao bây giờ đéo ngông nữa đi? Mày ngông nữa đi cho tao xem nào?”
“Không phải mày ghét bị người ta chỉ vào mặt khi nói chuyện sao, tao cứ chỉ đấy, tới đây, tới đây, không phải vừa nãy mày mạnh miệng lắm à? Có bản lĩnh thì cắt đứt ngón tay của tao đi… Á!”
Lâm Văn Kiệt chưa kịp nói xong thì lại hét lên như lợn bị chọc tiết.
“Hình như ông quên mất lời tôi vừa nói lúc nãy rồi nhỉ”.
Diệp Vĩnh Khang nắm lấy ngón tay đối phương, cười khẩy nói: “Xem ra hôm nay ông quyết tâm muốn húp nước bồn cầu rồi phải không, được, tôi toại nguyện cho ông!”
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang đá một nhát khiến Lâm Văn Kiệt văng tới bên cạnh bồn cầu, sau đó túm cổ ông ta ấn vào trong bồn cầu vẫn còn đang loang lổ chất lỏng màu vàng nhạt!
Ực ực!
Lâm Văn Kiệt rên lên một cách đau đớn, chân tay giãy giụa trong tuyệt vọng, mùi hăng hắc của thuốc khử hóa chất hòa với mùi nước tiểu xộc thẳng vào miệng và mũi ông ta, cảm giác này không thể nào dùng từ ngữ để diễn tả được.
Lúc ban đầu Lâm Văn Kiệt chỉ cảm thấy đau đớn, nhưng sau đó dần dần trở thành sợ hãi.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang dường như không có ý định buông tay ra, mặc dù chất lỏng trong bồn cầu này không phải quá nhiều nhưng úp mặt vào thế này cũng đủ để dìm chết một người.
“Xinh anh Diệp ra tay rộng lượng, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ mất mạng đấy!”
Ông chủ vật liệu xây dựng sợ đến mức đần người ra, cho đến khi nhìn thấy động tác giãy dụa của Lâm Văn Kiệt càng lúc càng yếu dần, ông ta mới đột ngột phản ứng lại.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại liếc nhìn đối phương một cái, lúc này mới chậm rãi buông tay ra, sauu đó lấy vài tờ giấy ở bên cạnh lau tay.
Khụ khụ!
Ọe!
Lâm Văn Kiệt quỳ trên mặt đất, ôm chặt cổ họng, ho khan liên tục, trên mặt trên tóc dính đầy thứ chất lỏng hôi thối, trông khó coi đến độ không thể tưởng tượng được.
“Mấy người các cậu mù rồi à? Không thấy tôi suýt chút nữa bị dìm chết rồi sao, còn không mau đánh chết thằng nhãi này cho tôi!”
Sau khi Lâm Văn Kiệt hồi phục lại một chút, ông ta lập tức hét vào mặt mấy nhân viên bảo vệ.
Nói không chừng đầu của ông ta thật sự đã bị lừa đá rồi, cho đến tận bây giờ vẫn không nhìn ra được có gì đó không đúng.