"Thần tượng cái con khỉ!"
Ngay khi Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân đang hâm mộ Diệp Vĩnh Khang, Trương Hoa Phương đột nhiên nghiêm giọng nói với Diệp Vĩnh Khang: "Cậu nghĩ cậu là anh hùng tái thế hay gì?"
"Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu thì sao? Nhà tôi không cần anh hùng, tôi chỉ muốn mọi người trong nhà đều bình an là được rồi!"
"Sau gặp chuyện như này nên tránh xa ra một chút, bình an sống qua ngày là được rồi”.
"Tức quá mà, tự dưng bày đặt đi làm anh hùng, còn có lần sau nữa xem tôi xử cậu như nào, có bị thương ở đâu không?"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười đáp: "Không sao đâu, chỉ có hai tên lưu manh thì sao làm con bị thương được, con rể mẹ là cao thủ võ lâm đó".
"Cao thủ võ lâm cái con khỉ!"
Trương Hoa Phương trợn mắt nói: “Dù võ công cao đến đâu, cũng không lường trước được, nhỡ bên kia có hung khí thì sao? Đúng thật là, làm cái gì cũng không suy nghĩ, nhìn cậu mà ngứa mắt”.
Nói rồi, Trương Hoa Phương tức giận đeo tạp dề vào nhà bếp.
"Mẹ, để con giúp mẹ".
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng nở nụ cười theo sau.
"Đi, đi, đi, lượn đi cho nước nó trong, nhìn thấy cậu là tôi ngứa hết cả mắt, mau đi tắm đi, rồi xem kĩ lại xem có bị thương ở đâu không, đừng có đứng ở đây làm phiền nữa!"
Trương Hoa Phương đẩy Diệp Vĩnh Khang ra, sau đó đóng cửa phòng bếp rầm một tiếng.
Diệp Vĩnh Khang bất lực nhún vai với Hạ Huyền Trúc, hai vợ chồng trẻ nhìn nhau đầy ẩn ý, cười.
Trương Hoa Phương bày ra một bàn lớn thịnh soạn, trên bàn ăn, Trương Hoa Phương gắp một miếng sườn heo kho quẹt ném vào trong bát của Diệp Vĩnh Khang, đồng thời tiếp tục quở trách: "Nhớ kỹ, nếu gặp phải chuyện như thế nữa thì tránh xa một chút".
"Thật là, gì mà dám làm việc nghĩa cơ chứ, những thứ này đều là dùng để lừa gạt kẻ ngu, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sao?"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười nói: "Con biết rồi, Tiểu Trân đem giấy chứng nhận bỏ vào thùng rác đi, bà ngoại con không thích".
"Vâng!"
Diệp Tiểu Trân nhanh chóng đáp lại và ném giấy chứng nhận danh dự đang cầm vào sọt rác.
"Con nhỏ này, làm gì vậy!"
Trương Hoa Phương đột nhiên như thể bị ai đó giẫm vào đuôi, bật ra khỏi ghế, nhặt lấy giấy chứng nhận danh dự trong sọt rác, thổi phù phù, còn dùng tay áo lau đi nữa.
Cảnh tượng này khiến Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân cười không ngớt.
"Mẹ, không phải mẹ nói không thích thứ này sao?"
Hạ Huyền Trúc cười hỏi.
"Tôi vốn không thích đâu! Nhìn thấy là đã tức rồi!"
Trương Hoa Phương trợn mắt nói: "Mẹ sợ chúng mày giả vờ vất đi rồi lại lén lút nhặt về, cho nên thứ này mẹ sẽ giữ, khi nào về Nam Giang sẽ ném đi, đến lúc đó xem xem chúng mày còn nhặt lại được nữa không, hừ!"
Nói rồi, Trương Hoa Phương cầm giấy chứng nhận danh dự bước vào bếp, tiện tay đóng cửa lại.
Bên dưới cửa phòng bếp có một củ tỏi, cho nên cửa không đóng chặt được, có thể nghe rõ ràng được tiếng Trương Hoa Phương đang gọi điện bên trong.
"Alo, tôi nói ông nghe, con rể mình được giấy chứng nhận dũng cảm đấy. Nó đã bắt được hai tên côn đồ, còn giải cứu con tin nữa. Ông nói xem có ghê không? Tôi lừa ông làm gì, không tin tôi chụp ảnh lại cho mà xem!"