"Cút!"
Lý Thanh Từ từ nhỏ đã được giáo dục tốt, nghe được câu nói đầy hàm ý này, đỏ mặt cắn răng, nếu không phải tác dụng của viên thuốc khiến cơ thể cô ấy không còn sức lực, cô ấy thật sự muốn đập chết tên này ngay tại chỗ.
"Haizzz... được thôi, có lòng lại bị coi là ác ý".
Diệp Vĩnh Khang bất lực nhún vai: "Có tự đi được không, có cần tôi dìu cô lên xe không?"
"Không, giờ tôi không thể di chuyển tùy tiện được".
Lý Thanh Từ vịn vào khối đá bên cạnh từ từ ngồi xuống, trên trán đã bắt đầu rỉ ra những hạt mồ hôi, ngay cả giọng điệu cũng trở nên có chút chật vật: "Nếu bây giờ tôi di chuyển, thuốc sẽ phát tán ra nhanh hơn, anh giúp tôi thông báo với đồng nghiệp, bảo họ đến ngay đây”.
"Được, vậy tôi ở lại với cô thêm lúc nữa".
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe điện thoại xong, anh cũng không yên tâm để Lý Thanh Từ ở đây một mình, hơn nữa vừa rồi anh đã giết hai người, lát nữa còn phải để Lý Thanh Từ làm chứng cho anh mới được.
Vì vậy liền ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Từ, dựa vào tảng đá, cùng nói chuyện phiếm với Lý Thanh Từ.
"Về phần búp bê vu cổ ở công trường lần trước, tôi biết cô vẫn âm thầm điều tra chúng tôi".
"Nhưng tôi đảm bảo với cô là chuyện đó chúng tôi rõ ràng là bị ám hại. Sao cô cứ cắn mãi không nhả vậy, nhìn tôi giống người xấu lắm à?"
Lý Thanh Từ liên tiếp hít thở sâu mấy cái, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, nói chuyện với Diệp Vĩnh Khang: "Xưa nay tôi không nhằm vào ai cả, chỉ nhìn vào sự việc, chỉ cần tôi nghi ngờ, tôi sẽ điều tra đến cùng".
"Tuy nhiên, sau vài cuộc điều tra bí mật về chuyện đó, tôi không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào. Có lẽ anh đã lấp liếm hết rồi".
"Này bà chị, không nói linh tinh được đâu!"
Diệp Vĩnh Khang lập tức bất mãn: "Gì mà lấp liếm chứ? Tôi rõ ràng là vô tội mà?"
"Còn nói không nhằm vào người chỉ nhìn vào sự việc cái gì chứ, nếu tôi thật sự là kẻ xấu, lúc nãy tôi lại liều mình xông lên cứu cô chắc?"
Lý Thanh Từ yếu ớt chế nhạo: "Nếu như anh không có đủ tự tin sẽ giết chết được hai gã lưu manh kia, nếu việc này ảnh hưởng đến tính mạng của anh, anh còn lao ra cứu tôi chắc?"
Diệp Vĩnh Khang xấu hổ gãi gãi đầu: "Dù sao thì tôi cũng đã cứu cô, đúng rồi, đợi lát nữa đồng nghiệp cô đến đây, cô phải làm chứng cho tôi đấy, bảo tôi tự vệ chính đáng, đến lúc đó đừng có đổ tội lên đầu tôi đấy, thế thì tôi còn bị oan hơn cả Thạch Sanh”.
"Ừ ừ ừ, đúng rồi, một chuyện nữa, hai tên xã hội đen đó …"
Diệp Vĩnh Khang nói được nửa chừng, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, vừa quay đầu lại đã thấy Lý Thanh Từ toàn thân run lên, sắc mặt đỏ bừng, đôi chân dài kẹp thẳng, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi tỏa ra hương thơm.
"Cô bị sao vậy? Không sao chứ, hay là tôi đưa cô đi bệnh viện trước......... Cô làm sao vậy, tỉnh táo lại ... đi...tôi…ư".
Diệp Vĩnh Khang chưa kịp nói xong, Lý Thanh Từ đột nhiên duỗi hai cánh tay mềm mại ra quàng vào cổ anh, sau đó đôi môi đỏ mọng nóng bỏng dính vào môi anh.
"Bình tĩnh đi, không được đâu. Nếu cô tiếp tục như vậy, e rằng tôi sẽ phạm sai lầm mất... Này, cô làm gì vậy... Tôi…"
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang rất yêu Hạ Huyền Trúc, nhưng anh chưa từng nghĩ mình là chính nhân quân tử gì.
Nếu ở bên ngoài gặp được người hợp khẩu vị, anh cũng không ngại thỉnh thoảng buông thả bản thân, miễn là trái tim trung thành với Hạ Huyền Trúc là được.