Diệp Vĩnh Khang không nhịn được lẩm bẩm một câu, thật sự không biết hai người này nghĩ thế nào nữa, IQ như vậy mà cũng đòi đi làm cướp.
“Mẹ kiếp, tao bảo mày câm miệng cơ mà!”
Gã mặt tròn thẹn quá hóa giận, luôn cảm thấy người này rất kỳ quái, không giống như bị bắt cóc một chút nào, cảm giác cứ như là đang ra ngoại ô chơi vậy.
Dưới sự hướng dẫn của gã mặt tròn, chiếc xe chạy đến một bãi đất hoang cỏ dại mọc um tùm, xung quanh u ám, thỉnh thoảng lại có tiếng gió rít, môi trường khá thích hợp cho việc phạm tội.
“Con chó cái kia, xuống đây!”
Gã mặt sẹo và gã mặt tròn kéo Lý Thanh Từ đến trước một cái hố đã chuẩn bị sẵn, hung hăng nói: “Con đĩ điên, nhìn cho kỹ đây, đợi lát nữa anh em chúng tao vui vẻ xong, đây sẽ là chỗ cho mày!”
Vừa nói chuyện, người đàn ông mặt tròn vừa nóng lòng muốn xé bỏ lớp băng dính bịt miệng của Lý Thanh Từ, cười xấu xa nói: “Nào, để ông đây hôn vào cái miệng nhỏ này trước đã nào”.
Vừa nói gã mặt tròn vừa cúi xuống với cái miệng đầy nước nhờn của mình.
Bụp!
Không ngờ Lý Thanh Từ đột nhiên đập mạnh trán về phía trước, gã mặt tròn không kịp phòng bị, mũi bị đập mạnh một cái khiến ông ta hét ầm lên một tiếng, sau đó ôm chặt mũi rồi ngã về phía sau.
Cùng lúc đó, Lý Thanh Từ duỗi một chân ra, tốc độ nhanh như tia chớp, móc vào cổ chân của gã mặt sẹo, sau đó kéo mạnh về phía sau.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, gã mặt sẹo mất thăng bằng, lảo đảo lùi lại mấy bước nhưng không ngã xuống đất.
Lý Thanh Từ nhắm trúng thời cơ, nhấc một chiếc chân dài của mình lên, tung cú đá mạnh vào cằm của đối phương.
Từ động tác của cô ấy có thể thấy, thời điểm và góc độ của cú đá này rất đúng trọng tâm, nếu như bị đá trúng nhất định sẽ ngã xuống.
Tuy nhiên ngay khi chân chuẩn bị va vào đối thủ, cô ấy bị mất thăng bằng do tay đang bị trói phía sau, khoảnh khắc cuối cùng đột nhiên giảm tốc độ.
Gã mặt sẹo vội vàng nhảy ra đằng sau một cái, Lý Thanh Từ đá hẫng vào không trung, cộng thêm việc không có hai tay để giữ thăng bằng nên loạng choạng ngã xuống đất.
“Con chó cái này, bố mày lột da mày!”
Gã mặt tròn và gã mặt sẹo vô cùng tức giận, soạt một tiếng, rút con dao găm từ phía sau ra, hung hãn lao về phía của Lý Thanh Từ.
Lý Thanh Từ biết rằng trong tình huống này cô ấy đã lực bất tòng tâm rồi, vì vậy chỉ đành thở dài một cái, sau đó nhắm chặt mắt lại cam chịu.
“Này, nếu như bây giờ các ông giết cô ấy, chẳng phải loại thuốc mới từ Châu Âu mà vừa nãy các ông nói sẽ lãng phí sao?”
Lúc này, một giọng nói bình thản truyền tới từ bên cạnh.
Gã mặt sẹo và gã mặt tròn ngây người ra, lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh còn một người quên mất chưa xử lý.
Sắc mặt Lý Thanh Từ lập tức thay đổi, hét lớn: “Còn không mau chạy đi!”