“Đứng lại!”
Quả nhiên Tiểu Bạch Long đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Anh không nghe rõ lời quản gia vừa nói sao?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ giật mình, sau đó chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của đối phương, hai bên nhìn thẳng vào nhau.
“Tôi thấy anh mới là người không nghe rõ”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không thích quan hệ với người không thân thiết, nếu như tai của anh có vấn đề thì mau chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt đi”.
Hít!
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang nói ra lời này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hít thở sâu, nhiệt độ trong không khí dường như đột ngột giảm xuống mức đóng băng.
Những ai quen biết một chút với Tiểu Bạch Long đều biết rằng anh ta tuy nho nhã lịch sự nhưng không phải là người hiền lành.
Tất cả mọi người khi nói chuyện với anh ta đều phải đặc biệt tôn trọng cung kính, nếu như gặp lúc anh ta đang có tâm trạng xấu, cho dù chỉ nói sai một từ cũng có thể dùng tính mạng của mình để đánh đổi.
Nhưng mà lúc này lại có người dám nói ra những lời khiêu khích như vậy, đây không phải là có lòng muốn chủ động báo danh với Diêm Vương sao?
Lãnh Tu càng tái mặt vì sợ hãi, mặc dù thời gian anh ta và Diệp Vĩnh Khang tiếp xúc với nhau không lâu, nhưng anh ta cũng không muốn cậu Diệp – người khiến anh ta kính trọng phải bỏ mạng ở nơi này.
Do dự một chút, Lãnh Tu cắn răng, đang định chuẩn bị đánh liều đi tới ngăn cản, nhưng còn chưa kịp hành động, thanh trường kiếm trong tay Tiểu Bạch Long đã phát ra một tiếng kêu chói tai!
Toi rồi, không kịp rồi!
Lãnh Tu toát mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên vẻ bất lực và tuyệt vọng.
Mặc dù cơ thể của Tiểu Bạch Long vẫn ở nguyên vị trí không nhúc nhích, nhưng đối với một cao thủ thật sự, cơ thể không cần di chuyển, ý đồ đã tới rồi.
Trận chiến đã bắt đầu ngay khi thanh kiếm lạnh lùng này vang lên!
Dựa vào chút thực lực của Lãnh Tu hoàn toàn không thể ngăn cản được!
Diệp Vĩnh Khang nghe thấy tiếng của thanh kiếm này, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng trên khóe miệng vẫn nở một nụ cười thoải mái.
Xem ra Tiểu Bạch Long này quả thực cũng có chút bản lĩnh, đã luyện được tới cảnh giới kiếm ý rồi.
Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, đây chỉ là trong một đám côn trùng, đột nhiên nhìn thấy một con kiến lớn hơn một chút mà thôi.
“Tiểu Bạch, dừng tay”.
Ngay khi thanh kiếm này lao ra, một giọng nói cũ kỹ nhưng tràn đầy sức sống đột nhiên phát ra từ bên cạnh.
Một ông lão với nước da hồng hào, ánh mắt sáng quắc, mặc một chiếc áo khoác vải thô, miệng nở nụ cười, bước tới trong sự bao quanh của một nhóm người.
“Lão gia!”
Mọi người xung quanh vội vàng cung kính chào hỏi, Tiểu Long Bạch lập tức thu kiếm lại, hướng về phía ông lão cung kính nói: “Cha nuôi, người này nói lời lỗ mãng, tội đáng muôn chết!”
Ông lão nhìn Tiểu Bạch Long, thở dài rồi lắc đầu: “Nói với con bao nhiêu lần rồi, sát khí trên người con quá nặng, động một cái là đòi giết người này người kia, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng tự hại chính mình thôi, lui xuống trước đi”.
“Vâng”.