“Haiz… được thôi!”
Sau khi bản nhạc nhẹ nhàng kết thúc, Thỏ Vương cũng điều chế xong ly rượu cocktail đặc trưng, trong vắt mang tên “Mị Thỏ”.
“Quy tắc cũ”.
Thỏ Vương mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt ly cocktail xuống bàn.
“Một trăm nghìn tệ!”
Cuộc đấu giá lập tức bắt đầu.
“Hai trăm nghìn tệ!”
“Bốn trăm nghìn tệ!”
“Sáu trăm nghìn tệ!”
Một ly cocktail có giá chưa đến một trăm tệ, hương vị cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã có giá cao ngất trời.
Cuối cùng đã được một thương nhân bất động sản nổi tiếng ở Đông Hải đấu giá với mức giá tám trăm nghìn tệ, dưới ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người, tên thương nhân bất động sản kia hào hứng đi về phía quầy bar.
Đám người có tiền này chắc chắn không phải muốn mua ly cocktail kia mà là muốn có cơ hội được gần chị Thỏ.
Trong quán bar này có một điều cấm kỵ không thể vượt qua.
Đó là nếu không được sự cho phép của chị Thỏ thì không ai được phép đến gần quầy bar cách đó quá ba mét.
Bất kể là vì lý do gì, chỉ cần có người vi phạm điều cấm kỵ này thì đều sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
Nếu chân trái bước vào thì chặt chân trái, chân phải bước vào thì chặt chân phải.
Nếu cả hai chân cùng bước vào thì chặt cả hai chân.
Chỉ có người mua được ly cocktail “Mị Thỏ” duy nhất mỗi đêm là có thể bước qua ranh giới ba mét, hơn nữa còn có thể ngồi cạnh quầy bar gần chị thỏ, từ từ nhấm nháp ly cocktail, đồng thời thưởng thức hương thơm từ cơ thể chị Thỏ, cảm nhận sức hấp dẫn của chị Thỏ.
Nếu may mắn, chị Thỏ còn chủ động nói chuyện cùng vài câu, thậm chí nếu được tổ tiên phù hộ thì chị Thỏ sẽ để lại một tấm danh thiếp.
Chỉ cần có được tấm danh thiếp này thì tương đương với việc người đó sẽ có vai trò quan trọng trong các mối quan hệ của chị Thỏ sau này.
Vì vậy ly cocktail tám trăm nghìn tệ này quả thực không hề đắt chút nào.
Lúc tên thương nhân bất động sản kia vừa bước đến quầy bar thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ đá Lãnh Tu bên cạnh: “Còn ngây ra đấy làm gì, có người cướp người phụ nữ của anh rồi kìa, còn không mau đi đi!”
Lãnh Tu đanh mặt lại, cứ như sắp đi đến bục hành hình.
Tuy rằng ở phương diện này anh ta tuyệt đối không phải là một kẻ bảo thủ, nhưng xuất phát từ bản năng của một người đàn ông, trước khi đứng dậy cũng không quên dùng tay thấm ít bia lên đầu rồi vuốt tóc, lúc này mới hiên ngang sải bước lên quầy bar.
Tên thương nhân bất động sản bỏ ra một khoản tiền lớn lên tới tám trăm nghìn tệ, để được ở gần chị Thỏ, vừa đến quầy bar, chưa kịp ngồi xuống ghế, thì bả vai đột nhiên bị đập mạnh.