"Con chuột kia, đây là em họ tao, đang chuẩn bị dẫn cậy ấy về Đông Hải, không phải mày muốn đi Giang Bắc tìm Diệp Vĩnh Khang sao, còn đứng ở đây làm gì?"
Lãnh Tu bước lên trước một bước, bảo vệ Diệp Vĩnh Khang phía sau, rồi lớn tiếng nói với Thử Vương.
"Ha ha ha ha!"
Không ngờ Thử Vương bất chợt cười lớn, tiếng cười của hắn không giống với người bình thường mà hệt như âm thanh tờ báo ma sát trên mặt kính khiến người nghe vô cùng khó chịu.
"Lãnh Tu, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại là em họ của mày, như vậy cũng tốt, hôm nay tiện thể xử lý mày luôn một thể, cho anh em chúng mày xuống dưới đoàn viên với nhau”.
Thử Vương ngồi xếp bằng trên nóc xe, cười ha hả nói.
Sắc mặt của Lãnh Tu đanh lại: “Mày có ý gì?”
Thử Vương cười ha ha nói: “Mày thực sự cho rằng chỉ bằng mấy đứa chúng mày mà có thể nắm bắt được tin tức tình báo trong tay bọn tao à?"
"Nói thật cho mày biết, tất cả tin tức chúng mày thu thập được đều là bọn tao cố ý thả ra cho chúng mày đấy”.
"Nhất cử nhất động của chúng mày ở Giang Bắc, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của bọn tao từ lâu, có điều tên thế thân mà chúng mày tìm được cũng được lắm, quả thực khá giống với Diệp Vĩnh Khang”.
Lãnh Tu nghiêm mặt, thấp giọng nói: “Không ổn rồi, cậu Diệp, chúng ta đã bị phát hiện rồi, xem ra lần này chúng ta chỉ có thể liều mạng đánh với hắn một trận, tuy khả năng thắng hơi thấp, nhưng không phải là không có cơ hội!"
"Liều mạng đánh ư?"
Nhưng những lời nói của Lãnh Tu lại bị tên Thử Vương tai thính nghe được rõ mồn một, hắn cười ha hả nói: “Lãnh Tu ơi là Lãnh Tu, người ta thường nói mày hành xử rất thận trọng, nhưng bây giờ xem ra, mày còn kém xa với lời khen ấy”.
"Nếu mày đã biết bọn tao hiểu rõ mưu kế của chúng mày, vậy mày nghĩ bọn tao sẽ không đưa ra đối sách tương ứng sao? Liều mạng đánh, ha ha, Lão Ngưu, mày nghe thấy không, có người muốn liều mạng đánh nhau với chúng ta đấy!"
Rầm!
Thử Vương vừa dứt lời, một tảng đá lớn to bằng bể nước đột nhiên rơi xuống từ trên sườn núi, nện thật mạnh vào nền đất, phát ra tiếng động lớn.
Ngay sau đó, một người đàn ông vạm vỡ đáng sợ, trên mũi còn xỏ khuyên, vóc dáng cường tráng như dã thú, nhảy từ trên sườn núi xuống, vang lên âm thanh hệt như tiếng vang của tảng đá lớn lúc nãy, vững vàng đáp đất.
"Ngưu Vương!"
Lãnh Tu nhìn thấy người này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch!
"Lãnh Tu, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Ngưu Vương cười khẩy, liếc nhìn Lãnh Tu, giọng ồm ồm nói.
Khi hắn nói chuyện, chiếc khuyên mũi có kích cỡ như chiếc đũa xỏ trên mũi hắn cứ lắc lư qua lại, hình tượng khá giống Ngưu Ma Vương trong phim Tây Du Ký.
"Bây giờ anh còn nắm chắc mấy phần thắng?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Tu, thực sự không nhịn được cười, cảm thấy tên này bất luận gặp chuyện gì, cũng luôn hốt hoảng sợ hãi.