Nhưng anh ta lại không thể làm gì được, đối mặt với tốc độ kinh hoàng như vậy, cơ thể anh ta không có đủ thời gian để phản ứng!
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Vĩnh khang không những không lộ ra vẻ sợ hãi, mà trên khóe môi còn hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Vốn dĩ hôm nay anh không có tâm trạng để đùa, nhưng những lời đạo sĩ này nói lại thật khiến anh cảm thấy vô cùng nực cười.
Với thực lực của người được gọi là đạo sĩ Tuyệt Mệnh này nếu ở trong Điện Long Thần, tùy ý cử ra một trong chín Đại Địa Thần cũng có thể nhắm mắt đánh bay tên này, dễ như đuổi ruồi.
Huống hồ hôm nay cụ ta còn đối mặt với Điện Chủ như anh?
Buồn cười nhất là lão đạo sĩ này còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, nói muốn anh làm con nuôi của cụ ta?
Nếu lời này được lan truyền trong giới thế giới ngầm thì không biết bao nhiêu người sẽ cười ra nước mắt.
Mà lúc này, quả cầu kim loại đang bay nhanh về phía Diệp Vĩnh Khang, nhưng trong mắt anh, nó lại chỉ như một chiếc lông vũ mềm mại, chỉ cần thở nhẹ cũng có thể thổi bay.
Keng!
Tuy nhiên, trước khi Diệp Vĩnh Khang kịp ra tay, một chén trà đột nhiên bay tới, đập trúng quả cầu sắt đang bay với tốc độ cao một cách chính xác.
Ngay sau đó, theo trận gió lớn, vài bóng đen vụt qua trong nháy mắt.
Khi mấy bóng đen kia dừng lại, mọi người mới phát hiện ra đó là mấy người mặc áo choàng đen.
“Các người là ai?”
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh tức giận quát lớn, đồng thời trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh hoàng.
Chỉ cụ ta mới biết rõ nhất sức mạnh của cú đánh vừa rồi.
Vậy mà đối phương lại có thể đánh bay quả cầu kim loại của cụ ta chỉ bằng một chén trà, có thể thấy khó mà lường được!
Những người khác dưới khán đài cũng sững sờ, đám cưới ngày hôm nay đã không thể diễn tả bằng lời được nữa, thậm chí còn đặc sắc hơn cả trong phim.
“Ông, tự vẫn đi!”
Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng đầu cất giọng bình tĩnh nói.
Đạo sĩ Tuyệt Mệnh cười nhạt: “Tôi thừa nhận ông có bản lĩnh, nhưng người có thể khiến tôi tự sát còn chưa ra đời đâu, đừng nói nhảm nữa, báo tên đi!"
“Ồ? Vậy sao?”
Người đàn ông mặc áo choàng đen nói với vẻ khinh thường, sau đó từ từ lấy ra một tấm lệnh bài kim loại khắc hoa văn rồng màu đen.
Lúc đạo sĩ Tuyệt Mệnh nhìn thấy tấm lệnh bài này, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Lệnh bài Đông Hải Long … Ông… ông là sứ thần của Vua Đông Hải sao?”
Nghe vậy, mấy trăm người dưới khán đài đồng loạt hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, cơ thể run lên kịch liệt.
Nếu những chuyện vừa rồi khiến bọn họ kinh ngạc và sợ hãi thì cái tên sứ thần của Vua Đông Hải chỉ có thể dùng chữ tuyệt vọng để hình dung.
Sứ thần của Vua Đông Hải chính là sứ thần bên cạnh Vua Đông Hải uy danh chấn động Đông Hải lúc trước - người đã lui về ở ẩn hơn mười năm.
Kể từ khi Vua Đông Hải lui về ở ẩn, sứ thần Vua Đông Hải cũng cùng biến mất.