Tất cả mọi người đều biết bên cạnh Lưu Minh Diễm có một cao thủ đỉnh cao, biệt hiệu là đạo sĩ Tuyệt Mệnh, cụ ta có thân thủ đáng sợ vô cùng khó lường.
Mặc dù người ban nãy mạnh, thế nhưng ở trước mặt đạo sĩ Tuyệt Mệnh e rằng cũng chỉ như hạt cát mà thôi.
Thế nhưng đạo sĩ Tuyệt Mệnh căn bản không thèm để ý tới Lưu Minh Diễm, ngược lại còn chắp tay cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Tôi có tên hiệu là đạo sĩ Tuyệt Mệnh, hôm nay nhìn thấy chàng trai tuổi còn trẻ mà lại có tu vi võ thuật cao như thế, thật sự khiến cho tôi phải ca ngợi”.
“Hôm nay gặp được tôi cũng coi như may mắn của cậu, kể từ lúc này cậu chính là con nuôi của đạo sĩ Tuyệt Mệnh tôi, sau này chỉ cần bố con ta liên thủ thì thiên hạ này sẽ chẳng còn chuyện gì mà chúng ta không làm được!”
“Ông cụ, ông không thể như vậy được, ban đầu ông đã nhận tiền của tôi…”
Lưu Minh Diễm vội vàng gào lên.
Nhưng bà ta vẫn còn chưa nói xong, đạo sĩ Tuyệt Mệnh đã phất ống tay áo, một luồng sóng khí đập thẳng lên miệng của Lưu Minh Diễm, đánh cho cái miệng của Lưu Minh Diễm máu thịt lẫn lộn, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ mơ hồ không rõ.
“Ngậm mồm, tôi dùng tiền của cô chính là vinh dự cho cô, hơn nữa những chuyện nên làm tôi cũng đã làm giúp cô hết rồi, nếu như không phải tôi giúp cô xử lý ba cao thủ nhà họ Sở thì cô có thể lật ngược tình thế thành công sao?”
Sau khi quát Lưu Minh Diễm, cụ ta lại liếc mắt nhìn mấy trăm người phía bên dưới, sau đó híp mắt cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Kể từ ngày hôm nay, chúng ta chính là người một nhà rồi, với tư cách là bố nuôi của con, bố đương nhiên phải đứng về phía con rồi”.
“Đám người bên dưới này, con muốn xử lý thế nào, chỉ cần một câu nói của con thì người bố nuôi này sẽ lập tức giết sạch bọn chúng, coi như quà gặp mặt lần đầu của bố con chúng ta”.
Đám người bên dưới lập tức sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Ban nãy lúc đạo sĩ Tuyệt Mệnh xuất hiện, bọn họ còn cho rằng bản thân sẽ được cứu, nhưng thật không ngờ lại rơi vào một hố lửa muôn đời muôn kiếp!
Đồng thời, bọn họ cũng vô cùng ngưỡng mộ sự may mắn của cậu thanh niên đang đứng trên bục kia, đời này có thể được đạo sĩ Tuyệt Mệnh nhận làm con nuôi rõ ràng là phúc phần tích góp tận mấy kiếp!
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Diệp Vĩnh Khang.
Bây giờ chỉ cần một câu nói của anh là có thể phán định sự sống chết của tất cả mọi người.
Thế nhưng một giây sau.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lắc đầu bật cười, trong mắt ngập tràn vẻ giễu cợt và khinh thường, nhìn đạo sĩ Tuyệt Mệnh rồi gằn giọng nói từng câu từng chữ: “Ông là cái thá gì, ông có biết mình đang nói chuyện với ai hay không? Nếu như ông thích nhận con nuôi như thế thì vừa hay tôi cũng thích nhận cháu nuôi”.
“Bây giờ ông quỳ xuống khấu đầu lạy tôi ba cái, cung kính gọi tôi một tiếng ông nội, lát nữa tôi có thể suy xét cho ông ra đi nhẹ nhàng một chút!”