Trở Về Bên Em

Chương 704: “Thả con trai tôi ra!”  




Phương Nhất Minh phản ứng lại, lập tức xông ra phía cửa lớn, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nếu như có ai dám âm thầm chuồn đi thì phải bước qua ải anh ta trước đã.



Lúc Sở Phi Yến nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước về phía mình thì cảm xúc nội tâm điên cuồng dâng lên như nước biển.



Trước đây Sở Phi Yến rất căm hận Diệp Vĩnh Khang, nếu không phải anh lấy mất mật trăn mào gà thì ông nội của cô ấy sẽ không chết.





Cô ấy vẫn luôn tin tưởng vào người anh không lớn hơn mình mấy tuổi này, thế nhưng không ngờ cuối cùng đối phương lại chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.



Cô ấy thậm chí đã từng rất nhiều lần tưởng tượng rằng nếu gặp lại kẻ lừa đảo này thì nhất định sẽ giáng lên trên mặt anh ta hai bạt tai thật mạnh.



Tuy nhiên lúc này khi Diệp Vĩnh Khang thật sự xuất hiện trước mặt, cô ấy đột nhiên phát hiện ra bản thân căn bản không thể hận nổi người anh này.



Mà ngược lại còn cảm nhận được một loại cảm giác an toàn và yên tâm, giống như ban đầu khi bọn họ cùng nhau bắt trăn mào gà và phải đối diện với muôn vàn nguy hiểm, cứ như thể chỉ khi ở bên cạnh người này thì cô ấy mới không biết sợ.



“Đừng sợ, không sao rồi”.



Diệp Vĩnh Khang đối diện với Sở Phi Yến cũng không biết nên nói gì, chần chừ mãi một lúc lâu mới chậm rãi thốt ra mấy chữ quá mức bình thường kia.



“Anh Diệp…”



Nước mắt Sở Phi Yến đột nhiên tuôn ra như đê vỡ, khoảnh khắc này, tất cả mọi oán hận đều tan biến đi hết, thứ còn lại chỉ là nỗi cảm kích và cảm giác an toàn, yên tâm trước nay chưa từng có.



“Buông tay ra cho tôi!”



Lúc này, tên ngốc ở bên cạnh đột nhiên hét lên với Sở Phi Yến: “Cô là vợ của tôi mà lại mê hoặc người đàn ông khác ngay trước mặt tôi, xem tôi xử lý cô thế nào!”



Tên ngốc giơ tay lên, định tát vào trên mặt Sở Phi Yến.



Thế nhưng Sở Phi Yến không hề hoảng sợ, bởi vì cô ấy biết chỉ cần có anh Diệp ở bên cạnh thì mình sẽ mãi mãi được an toàn.



Lúc bàn tay của tên ngốc hạ xuống, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ một cánh tay ra bóp lấy cổ của hắn.



Ngay sau đó, cánh tay anh khẽ dùng lực, cả cơ thể của tên ngốc dần bị nhấc bổng lên không trung.



“Thả con trai tôi ra!”



Lưu Minh Diễm nhìn thấy con trai cưng của mình như vậy thì vội vàng xông tới giống như lên cơn điên.



Thình thịch!



Diệp Vĩnh Khang chẳng buồn liếc nhìn bà ta lấy một lần, chỉ nhẹ nhàng đá vào mỗi bên chân của Lưu Minh Diễm một cái.



Tiếng răng rắc vang lên, cặp chân thon thả của Lưu Minh Diễm lập tức gãy nát, thụp một tiếng, cả người ngồi phịch lên trên mặt đất, xương chân đâm rách cả da thịt, lộ ra hai đầu khớp trắng.



Á!

Lưu Minh Diễm gào lên thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.