Mặc dù Sở Phi Yến là người đẹp nức tiếng, ước tính hơn một nửa số đàn ông ngồi ở đây đều đã từng mơ mộng về cô ấy.
Nhưng lúc này họ cứ cảm thấy lồng ngực bị thứ gì đó chặn lại, khiến người ta khó thở vô cùng.
Sở Phi Yến ngoại trừ xinh đẹp còn là một cô gái ngây thơ và tốt bụng, cô ấy rất được yêu quý ở Đông Hải.
Thậm chí một số người không ưa nhà họ Sở cũng coi Sở Phi Yến là một ngoại lệ.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể đồng cảm chứ không có ai đứng ra bênh vực Sở Phi Yến.
Bởi vì dù sao họ cũng là những người kinh doanh, ở trước lợi ích thì tất cả chỉ là phù du mà thôi.
Hơn nữa sức mạnh và sự tàn bạo của Lưu Minh Diễm vừa rồi họ đã được chứng kiến, không ai muốn đầu mình rơi lăn lóc trong hôn lễ này cả.
Một số người có chút lương tâm, chỉ đành lựa chọn nhắm mắt cúi đầu, dùng cách này để thể hiện sự tôn trọng cuối cùng của mình đối với Sở Phi Yến.
Lúc này, một bên vai trắng nõn của Sở Phi Yến đã từ từ lộ ra, thấy dây vai thứ hai sắp rơi xuống, đột nhiên bên dưới truyền tới một tiếng hét.
“Đủ rồi, như vậy là được rồi!”
Một người đàn ông trung niên để râu xồm xoàm đứng dậy, hung hăng nói với Lưu Minh Diễm: “Bà chủ Lưu, những chuyện khác bà làm tôi đều có thể hiểu được, dù sao cũng là vì lợi ích”.
“Nhưng tôi thấy chuyện của cô gái Sở Phi Yến này hôm nay tới đây thôi, dù sao bà cũng là mẹ kế của cô ấy!”
Lưu Minh Diễm chậm rãi quay đầu lại, giễu cợt nhìn Lạc Tai Hồ, nói: “Đây là chuyện riêng của nhà tôi, không cần người ngoài xen vào”.
“Nếu như ai không nhìn tiếp được nữa thì cửa ở đằng sau, không ai cản các người cả. Chỉ là hôm nay nếu như ai bước ra khỏi cửa thì chính là không nể mặt Lưu Minh Diễm tôi, sau này chúng ta cứ chờ đấy mà xem”.
Bụp!
Lạc Tai Hồ hung hăng đá chân vào chiếc bàn, chỉ vào Lưu Minh Diễm, tức giận nói: “Lưu Minh Diễm, bà đừng có trơ trẽn như thế, thật sự nghĩ rằng tôi ăn chay sao?”
Lạc Tai Hổ vốn là người nóng nảy, vừa nãy đã không chịu được nữa rồi, bây giờ khi nghe thấy lời này, cơn giận tích tụ trong lòng ông ta lập tức dâng lên đến cực điểm.
“Tôi nói cho bà biết, hôm nay tôi không chỉ đi, mà còn dắt theo Sở Phi Yến cùng đi nữa!”
Vừa nói ông ta vừa sải bước tiến về lễ đài.
“Đứng lại cho tôi!”
Mấy chục vệ sĩ của Lưu Minh Diễm lập tức xông lên chặn đường.
“Không muốn chết thì cút!”
Lạc Tai Hồ gầm lên một tiếng, cơ thể đột nhiên chấn động, bắp thịt trên hai cánh tay bộc phát với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, siết chặt hai nấm đấm to lớn của mình!
Ngay sau đó ông ta đấm một nhát về phía vệ sĩ ở gần mình nhất.
Vệ sĩ đó duỗi tay ra chặn theo bản năng, chỉ nghe thấy tiếng ‘rắc’ một cái, bả vai của vệ sĩ đó đã bị cú đấm này của Lạc Tai Hồ đấm vỡ!
Mà sức mạnh của cú đấm này không hề giảm đi, sau khi đấm vỡ cánh tay của đối phương lại tiếp tục làm nổ tung ngực của hắn.