Đột nhiên anh nhớ ra một người!
“Bác sĩ Tần, tôi là Diệp Vĩnh Khang, gấp lắm rồi!”
Diệp Vĩnh Khang bế Trần Tiểu Túy chạy như bay tới nhà của Tần Minh.
“Mau, đưa cô ấy xuống tầng hầm!”
Tần Minh mặc áo choàng tắm, đầu tóc ướt đẫm, có thể thấy anh ấy vừa mới tắm xong chuẩn bị đi ngủ, sau đó liền nhận được điện thoại của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang bế Trần Tiểu Túy xuống tầng hầm tràn ngập hương thuốc, sau đó nhẹ nhàng đặt cô ấy nằm lên bàn đá cẩm thành.
Tần Minh bắt mạch cho Trần Tiểu Túy, sau khi hít một hơi, lông mày của anh ấy lập tức cau lại, nhanh chóng lấy một cây kim vàng ra, nhẹ nhàng châm vào giữa trán của Trần Tiểu Túy.
“Phản phệ Huyền độc thể!”
Tần Minh nhìn ánh sáng xanh nhẹ ở cuối cây kim vàng, sắc mặt biến đổi trầm trọng: “Không ngờ trên đời này thật sự có Huyền độc thể!”
“Bác sĩ Tần, có thể cứu được không?”
Diệp Vĩnh Khang căng thẳng đến mức trán lấm tấm mồ hôi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng vô tận.
“Cứu được!”
Tần Minh gật đầu.
Nghe xong hai từ này, Diệp Vĩnh Khang mới thở phào một hơi: “Vậy thì làm phiền bác sĩ Tần rồi!”
“Anh đừng vội, nghe tôi nói xong đã”.
Tần Minh trịnh trọng nói: “Khá giống với tình trạng của cô Hạ lần trước, muốn cứu bạn anh tỉnh lại thì phải dùng một loại thảo dược tên là Thiên Trúc Lan”.
“Nhưng may mắn là Thiên Trúc Lan này dễ tìm hơn mật trăn của trăn mào gà trước đây nhiều, nhà họ Phương ở thành phố An Dương có một cây, anh có thể tới tìm bọn họ nói chuyện thử xem”.
“Nhà họ Phương ở An Dương?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên một bóng người, sau đó vội vàng bước ra ngoài, vừa đi vừa bấm gọi điện thoại.
“Anh Diệp, có chuyện gì thế, khuya khoắt vậy rồi”.
Phương Nhất Minh nghe điện.
“Nhà anh có phải có Thiên Trúc Lan không?”
Diệp Vĩnh Khang đi thẳng vào chủ đề.
“Đúng vậy!”
Phương Nhất Minh trả lời ở đầu dây bên kia điện thoại: “Nhưng trước đây đã bán cho nhà họ Sở ở Đông Hải rồi, có chuyện gì sao anh Diệp?”
“Anh cần cây Thiên Trúc Lan đó sao? Ngày mai tôi có thể liên lạc với bên đó, xem xem bọn họ có thể trả lại được không…”
“Không, bây giờ luôn!”
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói: “Anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức qua đón anh, cùng tôi tới Đông Hải một chuyến!”
Mười phút sau, Diệp Vĩnh Khang đón Phương Nhất Minh ở cổng một khu dân cư.