Anh ta không hề có chút ngang ngược, kiêu căng nào.
Một người có sức mạnh, nhưng không bộc lộ ra ngoài, rất đáng được mọi người kính trọng.
"Haizzz, tôi lớn đùng như này rồi nhưng chưa từng yêu đương, nhà lại nghiêm khắc, cho nên không rành mấy chuyện này, lần này coi như là một bài học đi".
Phương Nhất Minh khẽ thở dài, sau đó chợt nghĩ ra điều gì đó và nói: "Nhân tiện, có một điều tôi luôn muốn nói nhưng chưa có dịp".
"Người phụ nữ mà anh đánh hôm nay tên là Mã Ngọc Quyên. Đó không phải là loại lương thiện gì đâu".
"Nhà họ Mã là gia tộc số một ở Đông Hải đấy".
"Bố của cô ta, Mã Càn Khôn, càng nổi danh hơn. Ở toàn bộ Đông Hải, ngoại trừ Vua Đông Hải đã ở ẩn, không ai có thể chế ngự được bọn họ".
"Hơn nữa, xét theo tình huống hiện tại, cho dù là Vua Đông Hải đột nhiên xuống núi, cũng chưa chắc đã là đối thủ của nhà họ Mã bây giờ".
"Họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Với phong cách làm việc của nhà họ Mã, hôm nay họ nhất định sẽ động thủ. Hai người phải cẩn thận hơn đấy".
Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của Phương Nhất Minh, Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Anh quả là người nghe nhiều biết nhiều nhỉ, anh cũng là người Đông Hải à?"
Phương Nhất Minh lắc đầu: "Tôi đến từ An Dương, sát Đông Hải, vì vậy tôi không lạ gì những chuyện ở Đông Hải".
"Dù sao hai người mấy ngày nay cũng phải cẩn thận, nếu không ngoài dự liệu, đêm nay nhà họ Mã sẽ cử sát thủ tới đấy".
"Mà đừng coi thường sát thủ nhà họ Mã, bốn đại tướng và mười hai Cầm Tinh Vương của Mã Càn Khôn đều là cao thủ hàng đầu, đừng xem nhẹ, tốt nhất là tìm một chỗ trốn đi".
"Haha, mười hai Cầm Tinh Vương à, thú vị ghê".
Diệp Vĩnh Khang cười cười: "Được rồi, tôi hiểu rồi, cám ơn anh đã nhắc nhở, ngày khác chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, hôm nay tôi phải đón con tan học".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc nắm tay nhau, vừa đi vừa cười nói.
Phương Nhất Minh nhìn thấy hai người họ như thể không để tâm đến vấn đề này, chỉ có thể đứng tại chỗ và thở dài liên tục.
Có vẻ như chủ của khu sản nghiệp e là mai phải thay người rồi!
Chỉ đáng tiếc cho hai người này, nếu chọc tới người khác, anh ta có thể làm người trung gian hòa giải hộ một chút.
Nhưng lại chọc phải nhà họ Mã, chuyện này coi như xong rồi, hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.
Cùng lúc đó.
Đông Hải, biệt thự của nhà họ Mã.
"Lẽ nào lại như vậy, thù này không báo, Mã Càn Khôn tôi sẽ không làm người nữa!"
Một người đàn ông trung niên cao lớn nổi giận lôi đình.