Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Huyền Trúc xấu hổ đến mức sắp chảy ra nước, cô thiếu điều tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lúc này cô đã vô cùng hối hận, nếu sớm biết anh to gan như vậy, cô vừa nãy đã không hùa vào giỡn cợt anh, bây giờ đẹp mặt mình rồi.
"Sếp Hạ, chào cô!"
Lúc này, một thanh niên ăn mặc chỉnh tề, tươi cười đi tới, hai tay đưa ra một bản tài liệu, tự mình giới thiệu: "Xin chào sếp Hạ, tôi là Phương Nhất Minh, tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn thực phẩm Truyền Kỳ”.
"Tôi rất quan tâm đến khu sản nghiệp do quý công ty phát triển. Không sớm thì muộn, tôi nghĩ dự án khu sản nghiệp sẽ trở thành một khu sản nghiệp nổi tiếng cả tỉnh, thậm chí là cả nước”.
"Vì vậy, tôi vô cùng trân trọng cơ hội lần này, mong sếp Hạ cân nhắc”.
Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu lên và liếc nhìn người đối diện, là một chàng trai rất trẻ, dáng vẻ tràn đầy năng lượng.
Cô cũng có thể nhận ra từ trong mắt đối phương rằng anh ta đang cố dùng cách này để giúp cô thoát khỏi sự ngượng ngùng.
"Ừ, cảm ơn”.
Hạ Huyền Trúc vội vàng nói lời cảm ơn, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc của mình, và bắt đầu cẩn thận đọc thông tin bên trong tài liệu anh ta đưa cho mình.
Vừa mới lật vài trang, Hạ Huyền Trúc khẽ cau mày: "Quy mô và nguồn vốn của công ty anh đáp ứng đủ yêu cầu đầu vào của chúng tôi, nhưng ngành thực phẩm...”
Hạ Huyền Trúc không coi thường ngành thực phẩm, nhưng cô xây dựng khu sản nghiệp đã có kế hoạch của riêng mình.
Các ngành như mỹ phẩm, quần áo, thiết bị điện tử cao cấp, truyền thông văn hóa mới là sự lựa chọn hàng đầu của cô.
"Sếp Hạ, cô nghe tôi nói đã”.
Phương Nhất Minh vội ngắt lời: "Tôi đã đọc chi tiết thông tin đầu tư của quý công ty trên mạng, ngành thực phẩm không phải là lựa chọn ưu tiên của công ty cô”.
"Nhưng sản phẩm của công ty thực phẩm Truyền Kỳ chúng tôi chủ yếu là đồ ăn vặt cao cấp và một số sản phẩm nổi tiếng trên mạng”.
"Những sản phẩm này đều được sàng lọc nghiêm ngặt, với tiền đề là chất lượng và độ an toàn cao, tính định vị cũng cao, nguyên bao bì sản phẩm, tôi cũng đã bỏ ra hàng triệu tiền thiết kế”.
"Tới lúc gia nhập khu sản nghiệp, không chỉ không rớt về cấp bậc, mà còn vừa hay bù vào chỗ hổng về thực phẩm, những khách hàng đi tham quan mua sắm, khi thấy mệt hay khát thì luôn phải ăn chút gì đó”.
Phương Nhất Minh nở một nụ cười vô cùng chân thành và rực rỡ.
Hạ Huyền Trúc vốn muốn từ chối, nhưng sau khi nghe đối phương trình bày, cô đột nhiên cảm thấy anh ta nói cũng rất có lý.