Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa khẽ tăng thêm lực.
Một cơn đau dữ dội lập tức ập xuống đầu Mã Ngọc Quyên, cảm giác như thể đầu thực sự sắp vỡ tung.
"Tôi... Ý tôi là... các anh đợi... lần sau tôi mời các anh ăn cơm…”
Dù thường ngày Mã Ngọc Quyên điên cuồng đến mức nào, nhưng khi cơn đau đớn dữ dội ấp tới cũng chỉ có thể sợ hãi nghe theo.
"Mẹ kiếp, ai thèm ăn bữa cơm nát của cô, nhớ cho kỹ, tôi nhắc lại lần nữa, nếu còn quay lại, tôi sẽ làm đầu cô nát như quả cà chua, cút!"
Diệp Vĩnh Khang quát lớn, sau đó thu chân đang giẫm trên mặt cô ta lại.
Mã Ngọc Quyên vội vàng chuồn lẹ, hệt như con chó nhà có tang.
"Con mẹ nó, ả đàn bà điên ở đâu ra vậy chứ!”
Diệp Vĩnh Khang làm như không có chuyện gì phủi phủi quần áo, rồi chợt nhận ra xung quanh có gì đó không đúng lắm, anh ngước mắt lên nhìn, phát hiện bên cạnh đã có đám đông đang trừng mắt nhìn mình không khác gì nhìn thấy yêu quái.
"Mọi người đừng hoảng sợ!"
Diệp Vĩnh Khang cười nói với mọi người: "Tôi là người đại diện hình ảnh bộ phận bảo an của công ty xây dựng Huyền Trúc, vừa nãy mọi người cũng thấy người phụ nữ điên đó đã gây rối trật tự ở đây rồi đấy. Tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi, thật xin lỗi mọi người”.
Diệp Vĩnh Khang nói xong, đang định xoay người rời đi.
"Chàng trai trẻ, xin hãy dừng bước!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da đột nhiên gọi Diệp Vĩnh Khang lại, chân thành nói: "Vừa rồi tôi đã nhìn thấy rồi, dù là chuyên môn nghiệp vụ hay năng lực chiến đấu của cậu, đều khiến tôi rất khâm phục”.
"Nếu cậu không chê, tôi muốn thuê cậu làm đội trưởng bảo vệ của công ty tôi, tiền lương chắc chắn sẽ cao hơn bây giờ!"
Người đàn ông trung niên nói xong, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, vội quay đầu cười xin lỗi với Hạ Huyền Trúc: "Sếp Hạ, thực xin lỗi, tôi không cố ý muốn cướp người của cô, chỉ là cậu thanh niên này quá ưu tú, tôi nhất thời không kiềm chế được cảm xúc”.
Hạ Huyền Trúc dở khóc dở cười: "Không sao, tôi không để ý đâu, người này chính là tai họa trong công ty chúng tôi, tôi còn đang ước gì có người đưa anh ấy đi sớm một chút ấy chứ”.
"Thật sao?"
Người đàn ông trung niên vui mừng khôn xiết, vội vàng kích động ôm vai Diệp Vĩnh Khang, ánh mắt sáng lên nói: "Người anh em, cậu cũng nghe rồi đấy, sếp của cậu đã nói như vậy, sau này cậu đến công ty tôi đi, tôi bảo đảm sẽ trả lương cao cho cậu”.