Loại lý do nực cười và xa rời thực tế này có lẽ chỉ có đầu óc kỳ quặc như Lâm Tĩnh mới có thể nghĩ ra được.
Cả gia đình ba người trở về nhà, vui vẻ ăn tối thịnh soạn. Tiểu Trân quấn lấy Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc, nhất quyết đòi họ kể cho cô bé nghe về cuộc chiến ở Trung Đông mấy ngày qua.
Hạ Huyền Trúc hoàn toàn không biết nên giải đáp như thế nào, cũng may có Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh đáp ứng cho Tiểu Trân.
Kể rất nhiều câu chuyện trên chiến trường, đến cả Hạ Huyền Trúc nghe cũng có chút mê hoặc.
Khi hai vợ chồng đang rửa bát trong bếp, Hạ Huyền Trúc không kìm được lòng khen ngợi: “Không nhìn ra anh khá biết bịa chuyện đấy chứ, vừa nãy những câu chuyện chiến trường mà anh kể em nghe cũng bị hút hồn luôn, cảm giác y như thật vậy”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Anh không bịa đâu, những chuyện đó là thật đấy, đều là anh đích thân trải qua”.
“Đừng có điêu, sao anh không nói là anh chế tạo bom nguyên tử đi”.
Hạ Huyền Trúc hậm hức trợn trừng mắt.
Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đáp: “Bị em nói trúng rồi, trước đây suýt chút nữa anh đã chế tạo bom hạt nhân, kế hoạch đã được lên lịch trình rồi, nhưng sau này vì một số việc, anh cảm thấy không cần thiết nên cuối cùng không làm nữa”.
“Ừm, em tin lời anh nói là thật, đối với anh, bom hạt nhân có là gì, tàu vũ trụ cũng do anh chế tạo ra đúng không?”
Đương nhiên Hạ Huyền Trúc không tin những lời này, chỉ cho rằng Diệp Vĩnh Khang đang chém gió mà thôi.
Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ mỉm cười, không nói tiếp nữa.
Bởi vì đã mấy ngày không gặp nhau, vì vậy buổi tối không đi ngủ, Tiểu Trân nhất quyết đòi ngủ cùng bố mẹ, hai vợ chồng chỉ đành nhịn một hôm.
Nửa đêm khi Hạ Huyền Trúc và Tiểu Trân đã ngủ say, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đi tới phòng làm việc cả mình, sau đó thở sâu một hơi, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.
Chuyến đi tới Đông Hải lần này đã thành công tìm được Tử Kim Lan, Hạ Huyền Trúc cũng bình an vô sự.
Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói, rất nhiều chuyện mới chỉ là bắt đầu mà thôi, chuyến đi tới Đông Hải lần này đầy rẫy bí ẩn.
Bởi vì lúc trước mải lo lắng cho sự an nguy của Hạ Huyền Trúc nên anh tạm thời không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng bây giờ, anh phải chuẩn bị lên đường để giải quyết những bí ẩn đó.
Diệp Vĩnh Khang mở ngăn kéo dưới đáy bàn ra, ấn vào chiếc nút ở bên cạnh, một không gian được ẩn giấu vô cùng bí mật.
Trong đó có một bức ảnh màu, là ảnh chụp một gia đình ba người.
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, cao ráo và lịch lãm, còn người phụ nữ mặc bộ sườn xám được thiết kế riêng, thanh lịch và xinh đẹp.
Trước mặt họ có một cậu bé chừng mười tuổi, cười toe toét trước ống kính, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Đây là bức ảnh cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang và bố mẹ anh.
Sau khi chụp xong bức ảnh này, bố mẹ phải đi công tác nước ngoài, kết quả mới được mấy ngày du thuyền của bố mẹ đã gặp nạn, toàn bộ du thuyền không còn một ai sống sót!