Trở Về Bên Em

Chương 604: Suýt nữa thì tôi quên mất chuyện này




Theo bác Hải, hai người thanh niên này đêm qua chắc hẳn đã không lên núi, nếu không họ sẽ không thể sống sót xuất hiện trước mặt cụ ấy.

Diệp Vĩnh Khang không nói nhiều, mà lấy ra một mảnh vải màu đỏ từ trên người, sau khi trải ra, bên trong là một túi mật trăn màu xanh lục như ngọc!

"Bác Hải, đây có phải là thứ bác muốn tìm không?"

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh hỏi.

Khi bác Hải nhìn thấy túi mật trăn màu xanh lục, đột nhiên toàn thân run lên, vội vàng tiến về phía trước, cẩn thận xem xét túi mật trăn kia.

"Đây thực sự là mật của trăn mào gà!"

Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của bác Hải phấn khích không ngừng run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ ngây ngất và phấn khích.

"Đợi đã!"

Bác Hải nhanh chóng quay người, cầm chiếc hộp đựng con cóc đen từ trong phòng rồi chạy nhanh ra.

Thật kỳ lạ khi vừa mở chiếc hộp ra, con cóc đen đang bất động đột nhiên trở nên hoảng loạn, tứ chi liều mạng đạp lung tung, phát ra tiếng "ộp ộp" "ộp ộp" trong miệng.

Những cục u dày đặc trên người phập phồng dữ dội, khiến người thấy tê dại cả da đầu.

Bác Hải vội vã đổ mật trăn vào hộp, ngay khi cóc đen chạm vào mật trăn, mật trăn nhanh chóng ngấm vào da cóc đen với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.



Chưa đầy mười giây, mật trăn đã biến mất không còn tăm tích, con cóc đen cũng biến thành một màu xám tro tàn rất kỳ quái, còn bốc ra một mùi hôi thối khó chịu.

Sở Phi Yến ôm cổ họng nôn khan một trận, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không khỏi khẽ nhíu mày lại, mùi hôi tanh này rất lạ, rất khó tả, ngửi nhiều một chút sẽ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Nhưng bác Hải tỏ ra vô cùng phấn khích, tay run run ôm chặt chiếc hộp vào lòng như sợ bị giật mất.

"Bác Hải, bây giờ bác có thể đưa Tử Kim Lan cho cháu được chưa?"

Diệp Vĩnh Khang không hề có tâm trạng suy nghĩ xem thứ buồn nôn này rốt cuộc có ích lợi gì với bác Hải, điều anh quan tâm nhất bây giờ chính là sự an nguy của Hạ Huyền Trúc.

"Ha ha ha, đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất chuyện này”.

Bác Hải vừa nói vừa lấy chiếc nhẫn ngọc bích từ trên ngón cái xuống đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Đây chính là thứ cô cậu cần”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn chiếc nhẫn kia, sắc mặt đột nhiên cứng nhắc lại, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Bây giờ cháu không có tâm trạng đùa giỡn!"

Bác Hải lắc đầu cười: "Tôi không có nói đùa cậu, chiếc nhẫn này quả thật là Tử Kim Lan mà cậu đang tìm, còn nữa ai nói với cậu Tử Kim Lan nhất định phải là thực vật?"

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, nhanh chóng cầm chiếc nhẫn ngọc lên, soi dưới ánh mặt trời, phát hiện dưới lớp vỏ da màu xanh đậm, có một tia sáng mềm màu tím nhạt xen lẫn những đốm sáng vàng, hoàn toàn không phải là một miếng ngọc bình thường.

Bác Hải giải thích: "Tử Kim Lan chỉ là tên của nó. Về mặt cấu trúc, chiếc nhẫn này quả thật là một loài thực vật”.

"Tôi tưới nước hai ngày một lần, mỗi ngày đều phải để nó tắm nắng, nếu không thì chẳng bao lâu thứ này cũng sẽ khô héo”.