“Kết quả cuối cùng cũng chứng minh kế sách này của tôi vẫn khá thành công”.
Nghe xong Sở Phi Yến ngưỡng mộ nhìn cậu ta nói: “Tiểu Huy… sau này tôi vẫn gọi cậu là cậu Tiểu Huy nhé, gọi thuận miệng luôn. Cậu thật sự rất thông minh, nhưng tại sao cậu lại phải dùng đến bom nguy hiểm như thế, không thể đổi cách khác được sao?”
“Tôi nói thay cậu ta”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Mao Nhất Trụ nói: “Dùng bom là để đề phòng những người thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại”.
“Dù có người có suy nghĩ này thật cũng không dám tùy tiện hành động, nếu không, bom mà nổ thì không ai chạy thoát được”.
Mao Nhất Trụ gãi đầu cười hì hì nói: “Vẫn là anh thần tượng của tôi thông minh, mới có chút xíu đã đoán được ngay, tôi là người khá tùy tiện, bừa bãi từ nhỏ, hễ gặp phải chuyện gì thì phản ứng đầu tiên chính là qua loa lấy lệ”.
“Đôi khi tôi rất ngưỡng mộ người dũng cảm như anh thần tượng, tôi thì không được, chỉ biết làm qua loa lấy lệ thôi, hì hì”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu rồi khẽ vỗ vai Mao Nhất Trụ: “Đôi khi thận trọng cũng là một bản lĩnh, cậu rất thông minh, sau này đến Nam Giang cứ tìm tôi, tôi tên là Diệp Vĩnh Khang”.
“Được, anh thần tượng, Phi Yến, vậy chúng ta tạm biệt ở đây nhé, về sau thường xuyên giữ liên lạc nha”.
“Anh Tiểu Huy đi đường cẩn thận, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi”.
“Biết rồi, bảo trọng”.
Sau khi Tiểu Huy lên một chiếc taxi rồi rời đi, Sở Phi Yến nhìn chằm chằm về hướng chiếc taxi vừa đi đó, trong mắt toàn là vẻ tiếc nuối.
Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra tâm tư thiếu nữ của Sở Phi Yến, nói: “Phi Yến, mặc dù tôi không nên can thiệp vào chuyện của cô, nhưng tôi vẫn nên nhắc cô một chút, trước khi hiểu rõ toàn bộ chuyện của Tiểu Huy, cô tốt nhất nên mở rộng tầm nhìn, lưu tâm nhiều hơn”.
“Hả? Tại sao?”
Sở Phi Yến khó hiểu nói.
Diệp Vĩnh Khang nhìn về hướng Tiểu Huy rời đi, thở dài: “Cậu ta mà chúng ta nhìn thấy bây giờ không phải là bộ mặt thật của cậu ta”.