“Lùi ra sau”.
Diệp Vĩnh Khang rất bình tĩnh, chân trái hơi tiến về trước một bước đã sẵn sàng vào vị trí chiến đấu.
Dù lão ăn mày mù này có phải là người của Ám Dạ Các không thì cứ đánh hạ trước rồi hẵng nói sau.
“Ực…”
Đúng lúc này một âm thanh kỳ lạ bỗng phát ra từ cổ họng lão ăn mày mù đó, sau đó khuôn mặt lão dần trở nên méo mó.
Đôi mắt trắng dã nhìn Diệp Vĩnh Khang chằm chằm, không biết là mù thật hay mù giả.
“Diệp… Diệp… Diệp…”
Âm thanh đó cứ liên tục lặp đi lặp lại trong cổ họng lão ăn mày mù đó.
Mao Tiểu Huy sửng sốt, vội vàng giơ hai ngón tay ra: “YEAH! YEAH! YEAH! Chúc mừng vị anh hùng lấy được mật trăn, hôm nay muộn rồi hôm khác sẽ mời ông ăn khuya, chúng tôi đi trước đây”.
Vừa nói cậu ta vừa thấp giọng nói với Diệp Vĩnh Khang và Sở Phi Yến: “Lão mù này đã YEAH rồi chắc chắn tâm trạng cực kỳ tốt, chúng ta mau chóng tranh thủ thời cơ rời đi thôi…”
“Vĩnh… Khang…”
Thế nhưng đúng lúc này lão ăn mày mù lại phát ra thêm hai âm nữa, cố gắng hết sức nói ba âm này liền nhau: “Diệp… Vĩnh Khang”.
Dứt lời, cả người lão ta ngã nhào xuống đất, bỗng chốc không còn hơi thở nữa.
Mao Tiểu Huy sửng sốt: “Chuyện gì thế này? Diệp Vĩnh Khang là cái quái gì?”
Sở Phi Yến nhíu mày: “Đây là tên của anh Diệp”.
“Hả? Cái quái gì thế? Anh thần tượng, anh quen lão mù này sao?”
Lúc này không chỉ có Mao Tiểu Huy và Sở Phi Yến cảm thấy khó hiểu, mà Diệp Vĩnh Khang cũng ngơ ngác.
Anh có thể chắc chắn trước đây anh chưa từng gặp người này.
Nhưng tại sao lão ăn mày mù này lại gọi tên anh trước khi sắp chết?
Diệp Vĩnh Khang bước đến trước ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể vừa mới ngã xuống của lão ăn mày mù.
Cả người lão ăn mày mù này không hề bị thương gì, chỉ duy nhất ở vị trí giữa lưng có một chấm nhỏ màu xanh.
Sau khi quan sát chấm nhỏ màu xanh đó một lúc, Diệp Vĩnh Khang cẩn thận lấy hai ngón tay kẹp nó, sau đó nhẹ nhàng rút ra.
Thế mà lại là một cây cỏ dại dính máu.
Diệp Vĩnh Khang trợn to mắt.
Cũng chẳng có gì đặc biệt vì loại cỏ dại này có ở khắp nơi, rốt cuộc là ai mà chỉ dùng một cây cỏ dại đã có thể đâm xuyên vào tim từ sau giữa lưng của một người vậy chứ.
Dù có là Diệp Vĩnh Khang cũng chưa từng nghe nói đến cách giết người này. Người giết lão ăn mày mù chắc đã đạt đến một cảnh giới đáng sợ nào đó.
Lúc này Mao Tiểu Huy bỗng kéo Sở Phi Yến qua, hạ thấp giọng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Chuẩn bị chuồn thôi!”