"Người anh em, giúp với".
Giọng một người đàn ông vọng ra từ bụi cây.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau đó thận trọng bước tới, gạt bụi cây sang một bên, nhìn thấy một thanh niên nước da trắng nõn khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo bình thường.
Người thanh niên chỉ vào chân, cười ngượng ngùng với Diệp Vĩnh Khang: "Giúp tôi với, tôi giẫm phải mìn rồi".
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, tự hỏi sao có thể có mìn ở một nơi như này chứ?
Cậu thanh niên dường như nhìn ra được Diệp Vĩnh Khang đang suy nghĩ gì, ngượng ngùng cười nói: "Hai người cũng đến bắt con trăn mào gà kia đúng không".
"Tôi cũng lên để bắt con trăn mào gà đó, nhưng không ngờ đám khốn đó mất dạy thế, để giảm bớt đối thủ cạnh tranh, chúng đã gài mìn bên đường. Tôi ở đây hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cũng có mấy người đi qua, nhưng không ai giúp tôi cả".
"Người anh em, nhìn anh đẹp trai như vậy, còn có cô bạn gái xinh đẹp nhường kia, chắc hẳn là người tốt, giúp tôi một tay với".
Sở Phi Yến ở một bên nghe thấy lời này, khuông mặt không khỏi đỏ bừng.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi không giúp được".
Nói xong, anh kéo Sở Phi Yến, xoay người rời đi.
Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ mình là hiệp khách gặp bất bình liền rút kiếm ra cứu giúp, ngọn núi này hoang vu độc địa, hơn nữa đối phương lai lịch không rõ, tốt nhất là không nên lo chuyện bao đồng.
"Này, này, đừng đi. Tôi có một người mẹ 80 tuổi và một đứa con 8 tuổi. Nếu tôi có mệnh hệ gì, họ sẽ chết mất".
"Phi, cậu lừa ai vậy chứ? Cậu mới có tí tuổi, lấy đâu ra đứa con 8 tuổi? Hồi mẫu giáo cậu đã kết hôn rồi chắc, còn bà lão 80 tuổi kia, chắc là bà ngoại của cậu chứ gì!"
Sở Phi Yến khi nghe đối phương chém gió như vậy liền không nhịn được mà quật lại một câu.
Người thanh niên nói với vẻ mặt buồn bã: "Tôi chỉ ví von thôi mà. Hai người giúp tôi đi mà, hơn nữa nhìn hai người chắc cũng là lần đầu lên núi".
"Còn tôi thì khác. Tôi là khách thường xuyên ở đây, thêm lần này thì tôi đã tới đây được bốn lần rồi. Tôi chắc chắn quen thuộc với nơi này hơn hai người".
"Nếu hai người cứu tôi, tôi có thể làm người dẫn đường cho hai người, hơn nữa cái con đó cũng không phải thứ dễ đối phó gì. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nhiều người thì cũng có lợi hơn chứ, hai người nói xem có đúng không".
Diệp Vĩnh Khang nhìn cậu ta chằm chằm vài giây, nói: "Cậu có chứng cớ gì chứng minh cậu đã từng nhiều lần tới đây?"
Thanh niên vỗ ngực nói: "Chuyện này dễ. Lát nữa xem tôi dẫn đường, hai người cứ nhìn là biết, nếu phát hiện tôi lừa hai người thì hai người làm gì tôi cũng được".
Diệp Vĩnh Khang nhìn chăm chú vào mắt đối phương mấy giây, sau đó mới bảo Sở Phi Yến lui về phía sau một chút, chậm rãi đi tới bên cậu thanh niên, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng tay gạt chút lớp đất bên cạnh đi, quả nhiên trông thấy một quả mìn chống bộ binh kiểu 92.