Lăng Vi đứng bên cạnh kính cẩn đáp.
Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy liền ngắn màu hồng phấn, đôi chân dài vừa trắng vừa thon, đi đôi giày cao gót tinh xảo, tóc búi cao vô cùng tinh tế, giọng điệu nói chuyện không nhanh không chậm, toát ra khí chất lão luyện giàu kinh nghiệm và thong thả.
“Ừ, làm tốt lắm, giờ chúng ta tạm thời không suy xét đến việc để người bên ngoài đầu tư cổ phần vào nên dù là ai cô cứ từ chối thẳng, không cần xin ý kiến của tôi”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu khen ngợi nói, mặc dù Lăng Vi không lớn tuổi lắm nhưng lại là một cô gái có tài năng hiếm thấy, ngân hàng Kim Kỳ có quy mô cực lớn được xử lý đâu ra đấy trong tay cô ấy.
“Đây là báo cáo tài chính của quý này, mời anh xem”.
Lăng Vi đưa một bản báo cáo tài chính cho Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang không liếc nhìn đến một cái cứ thế cầm bút lên ký tên mình vào đó.
Anh rất tin tưởng sự trung lòng và năng lực của Lăng Vi nên không cần đọc.
“Anh Diệp, tôi có một việc muốn báo cáo với anh, trưởng phòng Cao – Cao Đồ ở phòng tín dụng có thái độ làm việc khá ổn và rất trung thực, biểu hiện khá tốt trong mọi phương diện, bây giờ quy mô của ngân hàng ngày càng lớn, tôi định thăng chức cho ông ấy lên làm phó giám đốc”.
“Theo quy định cơ bản của ngân hàng Kim Kỳ, việc bổ nhiệm phó giám đốc cần phải có sự xác nhận của anh, thế nên tôi muốn để trưởng phòng Cao gặp anh, không biết anh Diệp có tiện không”.
Lăng Vi đứng bên cạnh cung kính nói.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Không sao, cô bảo ông ấy đến đây đi”.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi, đầu hơi hói vội vàng bước vào.
“Chào sếp Lăng!”
Cao Đồ cung kính chào Lăng Vi.
Lăng Vi giới thiệu: “Anh Diệp, vị này là Cao Đồ - trưởng phòng tín dụng, vị này là chủ tịch ngân hàng – anh Diệp”.
Cao Đồ vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, hai mắt trợn tròn, bên trong hiện lên vẻ khó tin và kinh ngạc.
Mặc dù ông ấy cũng biết đứng phía sau ngân hàng Kim Kỳ còn một chủ tịch ngân hàng nữa, cũng là sếp lớn nhưng lại không ngờ chủ tịch ngân hàng này lại trẻ tuổi thế.
Hơn nữa ăn mặc cũng rất đơn giản, thoạt nhìn cực kỳ khiêm tốn. Nếu gặp người này trên đường thì nhìn chẳng khác gì người bình thường cả.
“Chào chủ tịch Diệp, tôi là Cao Đồ ở phòng tín dụng”.
Cao Đồ cũng không biết mình đang phấn khích hay là sợ nữa, lúc nói cả người không kiềm chế được khẽ run.