Sau
Nếu cô thật sự nghĩ đến cô giáo thì đừng tặng lì xì nữa, mua luôn biệt thự cho cô giáo Diêu, sau đó cô đến làm bảo mẫu cho cô giáo Diêu, mỗi ngày giặt giũ nấu cơm cho cô ấy, dù sao loại người nịnh bợ như cô cũng rất nhiệt tình, vì con cái, cô đừng chần chừ nữa!
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, phụ huynh trong nhóm im lặng một lúc, sau đó là hàng loạt biểu cảm vỗ tay.
Thực ra trong lòng những phụ huynh đó đều không muốn làm như vậy, nhưng chuyện này có liên quan đến con cái, cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Bây giờ cuối cùng cũng có một vị phụ huynh dũng cảm đứng ra nói lên tiếng lòng của bọn họ, khiến bọn họ vô cùng thoải mái.
Mẹ Vương Tử Hào cũng gửi liên tiếp mấy đoạn ghi âm, nhưng Diệp Vĩnh Khang không rảnh để nghe từng đoạn một, cho nên đóng luôn đoạn chat lại, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được nội dung mấy đoạn ghi âm đó.
Buổi chiều trước khi đi đón Tiểu Trân, Diệp Vĩnh Khang nghĩ đến việc mua quà cho Diêu San, nhưng lại không biết mua gì, đành gọi điện cho Hạ Huyền Trúc giúp chọn quà.
Nhưng lúc đó Hạ Huyền Trúc đang bận nên bảo Diệp Vĩnh Khang đi mua một sợi dây chuyền là được, có thể bảo nhân viên bán hàng giúp chọn kiểu dáng.
Diệp Vinh Khang lái xe đến cửa hàng trang sức nhờ nhân viên bán hàng chọn giúp một sợi dây chuyền, cuối cùng nhân viên bán hàng chọn giúp anh một sợi dây chuyền hơn tám mươi nghìn tệ, Diệp Vĩnh Khang không hề nghĩ nhiều về chuyện tiền bạc liền quẹt thẻ rồi cầm sợi dây chuyền rời đi.
Lúc đến cổng trường mẫu giáo, đúng lúc vừa tan học, Diêu San dắt tay Diệp Tiểu Trân ra khỏi cổng.
Diệp Vĩnh Khang lập tức bước tới, cười xin lỗi với Diêu San: “Xin lỗi cô Diêu, chuyện hôm qua là do tôi bốc đồng quá”.
Diệp Vĩnh Khang thấy mặc dù Diêu San đã đánh phấn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được năm dấu tay đỏ mờ nhạt.
Hôm qua sau khi biết chuyện Diệp Tiểu Trân bị người ta đón đi, anh nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, lúc này bình tĩnh lại, anh cảm thấy mình thật có lỗi với Diêu San.
“Không sao, chỉ cần Tiểu Trân bình an vô sự là được, hôm qua tôi đã rất lo lắng, nếu Tiểu Trân xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình”.
Diêu San nở nụ cười hào phóng.
Diệp Vĩnh Khang lấy chiếc hộp chữ nhật tinh xảo ra cười nói: “Cô Diêu, tôi vừa mới biết hôm nay là sinh nhật cô, nên cũng không chuyển bị gì trước, chỉ đành mua sợi dây chuyền này, mong cô đừng chê!”
“Anh Diệp khách sáo quá rồi, không cần làm vậy đâu, tôi từ trước đến nay chưa từng đón sinh nhật”.
Diêu San nhanh chóng từ chối.
Diệp Vĩnh Khang đặt chiếc hộp vào tay cô ấy, cười nói: “Đừng khách sáo, đây chỉ là chút thành ý của tôi mà thôi”.
“Vậy... vậy thì tôi sẽ nhận, cảm ơn anh Diệp, anh làm tôi ngại quá”.
Diêu San ngại ngùng nhận sợi dây chuyền, sau đó chào hỏi vài câu rồi bắt xe buýt rời đi.
“Bố ơi, hôm nay bố nấu gì cho con ăn thế, con đói rồi”.