Đào Xuân Yến đột nhiên lớn tiếng nói: "Hiện tại anh không thể giết tôi, vợ anh đã trúng độc rất nặng, chỉ có tôi mới có thể tìm được người có thể giải độc cho cô ấy…"
"Ha ha, mấy lời này cô giữ lại để gạt trẻ con ba tuổi đi".
Đối phương chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vươn tay nắm lấy má Đào Xuân Yến bóp chặt, miệng Đào Xuân Yến tự động mở ra.
Ngay lập tức, Diệp Vĩnh Khang dùng tay trái rút lưỡi lê từ đầu giáo của một hộ vệ bên cạnh mình, đâm vào miệng Đào Xuân Yến, rồi dùng lưỡi lê khuấy động vài nhát ở bên trong.
Đào Xuân Yến lăn lộn trong đau đớn, trong miệng máu tươi chảy ròng ròng, phát ra mấy tiếng ư ư đáng sợ nhưng lại không thể nói được.
Phải hơn mười phút sau mới hoàn toàn tắt thở.
"Tôi đã nói rồi mà, nếu cô còn nói con tôi là đồ con hoang lần nữa, tôi sẽ rút lưỡi cô ra!"
Diệp Vĩnh Khang chế nhạo xác chết của Đào Xuân Yến trước khi quay người bỏ đi.
Lý Vân Phi đi theo, mở miệng mấy lần, có vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
Diệp Vĩnh Khang dừng lại: "Sĩ quan Lý, tôi làm việc này có được coi là vì lợi ích cá nhân không?"
Lý Vân Phi vội vàng lắc đầu nói: "Những người này tàng trữ vũ khí, còn dám nổ súng với chúng ta trước, chúng ta chỉ dựa theo luật đánh chết thôi".
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, bỗng nhiên quay đầu, ranh mãnh nói: "Nếu như bọn chúng chỉ là một đám người bình thường không có vũ khí, ông có hạ lệnh khai hỏa không?"
Lý Vân Phi sửng sốt đứng đực tại chỗ, không biết trả lời như thế nào, một lúc sau đột nhiên hét lên: "Tôi coi mệnh lệnh là bổn phận. Chỉ cần là mệnh lệnh của quân tướng, tôi sẽ thực hiện vô điều kiện!"
Diệp Vĩnh Khang cười nghiền ngẫm, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Lý Vân Phi, sau đó đi về phía cổng mà không ngoảnh lại.
Trên đường trở về, Trần Tiểu Túy ngồi ở ghế lái phụ, nhiều lần mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, dáng vẻ muốn nói nhưng rồi lại thôi.
"Cô sốc khi biết thân phận của tôi à?"
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa hỏi đùa.
Trần Tiểu Túy nhẹ gật đầu: "Nói không sốc thì là điêu, nhưng cũng không phải quá sốc".
"Ồ? Tại sao?"
Diệp Vĩnh Khang quan tâm hỏi.
Trần Tiểu Túy thở ra một hơi, quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Bởi vì thân phận của anh đối với em không quan trọng, em chỉ biết lúc nguy cấp, anh đã liều mình để cứu em!"
Diệp Vĩnh Khang vươn tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm, sau đó cho xe dừng ở một bên, quay đầu nhìn Trần Tiểu Túy: "Vậy cho nên cô coi lời tôi là gió thoảng qua tai à?"