Anh Lực đột nhiên hưng phấn bật cười: "Đậu má nó, chết tiệt, anh tới Nam Giang khi nào vậy? Gặp được anh tôi mừng quá!"
"Anh Diệp, anh không biết đấy thôi. Từ khi chia tay anh, tôi ngày đêm đều nghĩ về anh, có khi nghĩ đến còn khóc nữa".
"Tôi nhớ anh như nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng, như sông Hoàng Hà chảy tràn không kiểm soát được, dường như mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến anh …"
"Đệch, câm miệng!"
Diệp Vĩnh Khang chán nản, tự hỏi tên này sao vẫn chả khác trước tí nào thế, nói câu nào sởn người câu nấy.
Anh Lực trong truyền thuyết này không phải ai khác, mà chính là người đã từng theo đuổi Lâm Tĩnh, Triệu Đại Lực.
Khi ở Giang Bắc, Lâm Tĩnh đã nhờ Diệp Vĩnh Khang đóng giả bạn trai của cô ấy để đuổi người này đi.
Tuy rằng không tiếp xúc với nhau lâu, nhưng Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng khá tốt về người này, tính tình cương trực, hào sảng, nhưng đầu óc lại hơi có vấn đề.
"Anh Lực, người này là?"
Đao Kiệt và những người khác nhìn nhau, họ chưa bao giờ thấy bộ dạng này của anh Lực.
"Đồ chó, còn không mau mau quỳ xuống trước anh Diệp đi!"
Triệu Đại Lực tức giận nói: "Mày có biết anh Diệp là ai không? Anh ấy là người mà tao vẫn thường nhắc tới với chúng mày đấy, là siêu cao thủ đánh người như treo tranh ấy!"
"Cái gì?”
Đao Kiệt nghe vậy, đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống phịch một cái: "Anh Diệp, tôi có mắt như mù, tôi sai rồi, xin anh hãy trừng phạt tôi đi!"
Hàng chục người đàn ông lực lưỡng gần đó cũng cùng nhau quỳ xuống.
Anh Lực là thần tượng trong lòng họ.
Nhưng sau khi từ Giang Bắc trở về không lâu, anh ta thường nhắc tới một người với bọn họ, nói rằng võ công của người này siêu kinh khủng, đã đạt tới cảnh giới đánh người như treo tranh!