Diệp Vĩnh Khang theo Đao Kiệt vào căn phòng dưới sự bao vậy của hàng chục tên đàn ông lực lưỡng.
Đây là một khu huấn luyện độc lập, không gian rất rộng, ít nhất là năm trăm mét vuông.
Trang trí của khu huấn luyện này so với bên ngoài không khác là bao, nhưng trang bị bên trong hiển nhiên tốt hơn bên ngoài gấp bội.
Độ sáng trong phòng hơi tối, trên cửa sổ treo một bao cát rất lớn.
Một người đàn ông cao ít nhất 1,9 mét, có nước da ngăm đen và cơ bắp còn cuồn cuộn hơn cả vận động viên thể hình chuyên nghiệp đang đập bao cát bằng đôi nắm đấm khổng lồ của mình.
Bao cát rất lớn, mấy người bình thường cũng khó có thể nhích được một tấc, nhưng lại lắc lư mãnh liệt trước nắm đấm của người đàn ôngkia, phát ra tiếng ầm ầm.
"Tôi đã biết chuyện vừa xảy ra rồi, lần này quả thật là anh em của tôi làm sai".
Người đàn ông cường tráng quay lưng về phía Diệp Vĩnh Khang, vừa đập bao cát một cách hung tợn, vừa nói: "Chỉ là Đao Kiệt là đàn em của tôi, cậu ta bị anh làm bị thương như vậy, tôi thân làm anh nếu cứ khoanh tay đứng nhìn thì còn nói gì nữa".
"Như này đi, tôi sẽ cho anh hai lựa chọn. Thứ nhất, nhảy xuống từ cửa sổ, thứ hai, đánh với tôi một trận, sống chết theo ý trời!"
Đao Kiệt nghe vậy vội nói: "Anh Lực, đây mới chỉ là sáu tầng, nhảy xuống, nếu may mắn, nhiều nhất cũng chỉ bị gãy chân thôi. Hời cho hắn quá, cánh tay của em…"
"Câm miệng, đến lượt cậu nói à?”
Anh Lực tức giận hét lên, Đao Kiệt đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Diệp Vĩnh Khang nhìn bóng lưng của người đàn ông vạm vỡ, cười tinh quái: "Có nhất định phải đánh với tôi không?"
Hử?
Đao Kiệt, người vốn đang chán nản, bỗng trở nên tràn đầy năng lượng khi nghe thấy điều này.
"Anh Lực, hắn chọn đấu tay đôi với anh kìa, là hắn tự chọn, ha ha ha ha!"
Đao Kiệt mừng quýnh, hôm nay hắn đã thề phải làm cho tên khốn kiếp dám làm hắn bị thương này ít nhất cũng phải có kết cục thành người thực vật.