Mao Cầu lúc này lòng như lửa đốt nên cũng không quan tâm lắm.
Tuy nhiên, người thanh niên không những không rời đi mà còn chậm rãi đi về phía trước, nhẹ giọng nói: "Mày tự chết hay là để tao giúp mày?"
Mao Cầu sửng sốt, rốt cục cũng cảm giác được có gì đó không đúng, trầm giọng nói: "Mày là ai?"
"Anh Diệp, mau đi đi!"
Lúc này, Trần Tiểu Túy cũng nhận ra Diệp Vĩnh Khang, vội vàng nắm lấy cánh tay Mao Cầu, gào lên: "Ông đừng làm anh ấy bị thương, tôi chiều ông là được rồi, anh Diệp, anh mau đi đi!"
"Thì ra mày là Diệp Vĩnh Khang!"
Mao Cầu bật cười, giương mắt nhìn từ trên xuống dưới Diệp Vĩnh Khang một lượt, sau đó quay đầu nhìn Trần Tiểu Túy đang đầm đìa nước mắt, giễu cợt nói: "Vậy hóa ra cô đến tìm tôi là vì hắn à?”
"Được rồi, có vẻ như tối nay có đồ chơi rồi đây. Lát nữa tôi sẽ cho hắn xem chúng ta hoạt động, cái này chắc chắn rất kích thích đây, ha ha!"
Mao Cầu vừa nói vừa đi về phía Diệp Vĩnh Khang, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng kêu ‘răng rắc’, cười gằn nói: "Yên tâm đi, tao sẽ không giết mày đâu, nhiều nhất tao sẽ chỉ cắt đứt chân tay của mày rồi để cho mày thưởng thức màn diễn của con tình nhân của mày thôi! Ha ha ha".
"Thằng nhãi, chết đi!"
Mao Cầu vọt tới, một cú đấm móc hung tợn nhằm vào cằm của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang vẫn đứng đó không hề né tránh, cứ trơ mắt nhìn nắm đấm của Mao Cầu nhanh chóng đập vào quai hàm của mình!
"Anh Diệp chạy đi!"
Đúng lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên bổ nhào qua, dùng hết sức ôm lấy eo Mao Cầu.
"Chạy đi, cứ kệ em!"
Trần Tiểu Túy hét lớn, dồn hết sức lực vào hai tay, chỉ để câu cho Diệp Vĩnh Khang thời gian chạy trốn.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, Trần Tiểu Túy đột nhiên cảm thấy cơ thể Mao Cầu đột nhiên ngã sang một bên, nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, trán hõm sâu, đã tắt thở!
"Anh Diệp, cái này…"
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi sững sờ, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhìn chằm chằm cô ấy với ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Trần Tiểu Túy cúi đầu xem xét, mới phát hiện ra quần áo của mình đã bị Mao Cầu xé rách, vội vàng kéo quần áo che lại, hai má đỏ bừng xấu hổ.
Lúc này, một chiếc áo khoác nhẹ khoác lên người cô ấy, Diệp Vĩnh Khang nắm tay cô ấy bước ra ngoài, không nói lời nào.