“Đầu tiên, nếu một ngày nào đó anh gặp đám người này trên chiến trường thì đừng giao đấu trực diện với họ, tránh càng xa càng tốt”.
“Thứ hai, nếu anh có binh lực xuất sắc tuyệt đối, chỉ có thể bao vây chứ không được tấn công họ, đồng thời lập tức thông báo cho tôi, đừng ra tay giết họ”.
“Hãy nhớ lấy, dù là nguyên nhân gì cũng không được giết họ trước khi được tôi cho phép, nghe rõ chưa?”
Càng nói Diệp Vĩnh Khang càng bất giác nói lớn giọng hơn.
Lục Phong Thần khó hiểu, hắn chưa từng thấy Diệp Vĩnh Khang dao động cảm xúc như thế, cũng không thể hiểu được mệnh lệnh này của Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng nếu đó đã là lời của Diệp Vĩnh Khang thì hắn sẽ tuân lệnh vô điều kiện: “Vâng thưa Điện Chủ, thuộc hạ hiểu rồi”.
Sau khi tiễn Lục Phong Thần đi, Diệp Vĩnh Khang không cảm xúc ra khỏi sân bay, quay lại xe của mình, sau đó rút một điếu thuốc ngậm vào miệng rồi châm lửa.
Nhưng khi châm lửa, cổ tay anh bỗng bắt đầu run rẩy, phải mất tận mấy lần mới có thể châm được lửa.
Người trước giờ không nghiện thuốc như anh thế mà lúc này lại hút hết điếu này đến điếu khác.
Anh không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này trong mắt anh hiện lên vẻ kiềm chế và bất lực.
Mãi đến khi hút xong điếu cuối cùng trong bao thuốc lá, Diệp Vĩnh Khang mới hít sâu một hơi, run rẩy bấm một số điện thoại.
“Quân hầu có việc gì dặn dò sao?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Thiên Ảnh.
Diệp Vĩnh Khang lại hít sâu mấy lần nữa mới cắn răng nói: “Thiên Ảnh, có thể… Sử Nam Bắc làm phản rồi!”
“Cái gì?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Thiên Ảnh: “Điện Chủ, có phải bên đó có chuyện gì nhầm lẫn không? Tôi tuyệt đối không tin Sử Thiên Vương sẽ phản bội!”
Diệp Vĩnh Khang nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười gượng gạo.
So với bất kỳ ai, bản thân anh lại càng không tin Sử Nam Bắc phản bội.
Ngoài hai anh em Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần ra thì Sử Nam Bắc chính là người đầu tiên đi theo anh, thâm niên còn lâu hơn cả Thiên Ảnh và các Đại Thiên Vương khác.
Mặc dù bình thường người này hay cười nói cợt nhả không đứng đắn lắm, nhưng hắn lại là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa.
Mối quan hệ giữa Sử Thiên Vương và Diệp Vĩnh Khang đã không còn có thể dùng hai chữ anh em đơn giản để hình dung từ lâu.