Nhưng họ chưa bao giờ quan tâm đến điều này, tất cả những gì họ làm, thứ nhất là để nước ổn dân an, thứ hai là để giữ thể diện của Điện Chủ.
Dù không còn là thành viên của Điện Long Thần, nhưng trái tim của họ sẽ luôn hướng về Điện Long Thần, và Điện Chủ sẽ luôn là đối tượng mà họ ngưỡng mộ suốt đời!
"Chỉ cần một câu của Điện Chủ, chúng tôi có thể sẵn sàng trở lại Điện Long Thần bất cứ lúc nào, nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì Điện Chủ!"
Hai người đồng thanh.
"Thôi đi, hiện tại hai người đang làm tốt lắm, sau này đừng nói chuyện này nữa".
"Sau tất cả, cả hai người bây giờ đều đã là sĩ quan của nước Long Hạ rồi. Các người phải trung thành với người dân của nước Long Hạ, làm tốt công việc của mình, bảo vệ đất nước và người dân, chống lại kẻ thù ngoại bang, xây dựng một bức tường thép vĩ đại cho người dân nước Long Hạ, đây mới là điều hai người cần phải làm".
"Kì thật tôi vẫn luôn tự hào về hai người, vì vậy sau đừng làm bộ dạng đó trước mặt tôi nữa. Hiện tại thân phận của chúng ta đã ngang hàng rồi".
Diệp Vĩnh Khang khoát tay với hai người họ, cười nói, Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần là những người theo anh từ những ngày đầu xây dựng Điện Long Thần.
Nếu luận đến lịch sử của Điện Long Thần, ngay cả năm Đại Thiên Vương như Thiên Ảnh và Sử Nam Bắc cũng phải gọi họ là các vị tiền bối.
Về sau, vì một số lý do đặc biệt, cả hai đã rời khỏi Điện Long Thần, trở về Hoa Hạ và gia nhập Cục tác chiến của nước Long Hạ.
Bắt đầu từ lính quèn, họ từng bước thăng tiến dựa vào sức mạnh đáng sợ như tên lửa, nếu không có hạng mục lai lịch trong cơ chế thăng cấp của Cục tác chiến Long Hạ, với công lao của hai người, giờ trên vai họ đã có ba sao rồi không chừng.
"Đậu, hai người nói lâu thế, đến điếu thuốc cũng không biết mời nhau à?"
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt.
Hai người đều sửng sốt, vừa cười vừa đưa điếu thuốc châm lửa mời: "Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi. Thuốc này là hàng đặc chế, hút nhất định đủ phê".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, hưởng thụ nói: "Không tồi, tôi thích cảm giác nóng ruột này, nhưng nếu có thêm ngụm rượu nữa thì tuyệt".
"Ha ha, cái đó cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, biết là ngài thích thế mà!"
Lôi Ngàn Tuyệt như làm ảo thuật lấy từ trên người ra một chai rượu trắng không có biểu tượng gì, ngay lúc hắn rút nút chai ra, cả phòng trà đột nhiên muốn chết chung.
Diệp Vĩnh Khang tu ừng ực hai ngụm, nheo mắt, ‘khà’ một tiếng dài: "Đệch, món này còn nghiền hơn cả Vodka, phê!"
"Đúng rồi, đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, không biết hai người có thường lười biếng không đấy, bản lĩnh hiện tại thế nào rồi?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi hai người.
Hai người nghe vậy thì khuôn mặt dần dần đanh lại, rồi từ từ xắn tay áo lên.