"Để anh ngủ một lát nữa đi. Tối hôm qua vận động nhiều quá, anh còn chưa lấy lại sức. Hơn nữa, giờ thi hành không phải là 8 giờ 30 phút tối sao, còn sớm mà".
Diệp Vĩnh Khang mơ màng nói.
Đối với anh, cái thiệp đen mà nhà họ La tung ra chẳng qua cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Cả ngày nay Hạ Huyền Trúc đều chìm trong lo lắng và hồi hộp.
Điện thoại liên tục đổ chuông, rất nhiều người đã gọi đến thuyết phục cô ly hôn với Diệp Vĩnh Khang, phủi sạch quan hệ, nếu không họ đành phải lập tức đình chỉ mọi hợp tác với công ty xây dựng Huyền Trúc.
Một số nhân viên trong công ty đã lần lượt từ chức, thậm chí nhiều người quen còn gọi điện đến nói họ sẽ cắt đứt quan hệ với Hạ Huyền Trúc.
Tất cả những ai có chút quan hệ với Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc đều hoảng sợ, sợ bị liên lụy với thiệp đen.
Chỉ có Diêu San gọi điện tới, bình tĩnh nói rằng cô ấy muốn qua đón Diệp Tiểu Trân, muốn phụ đạo cho cô bé một ngày.
Hạ Huyền Trúc rất xúc động, cô biết Diêu San không muốn Diệp Tiểu Trân bị ảnh hưởng bởi sự việc này.
Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức để phủi sạch quan hệ với Diệp Vĩnh Khang, nhưng vẫn có một số người lựa chọn đứng về phía Diệp Vĩnh Khang vào lúc này.
Hai bố con Tần Long Tượng và Tần Hạc thì khỏi phải nói rồi, họ vốn là người giang hồ, coi lòng trung nghĩa hơn cả mạng sống, gọi điện tới báo rằng họ đã tập hợp đủ các anh em, lúc nào cũng có thể sẵn sàng nghe theo lệnh của Diệp Vĩnh Khang.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải cũng đang thu xếp về việc làm thế nào để tìm ra sơ hở cho Diệp Vĩnh Khang trốn thoát, nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra rằng đây rõ ràng là tốn công vô ích.
Ngay sau khi thiệp đen được tung ra, xung quanh toàn bộ Sơn Thủy Hoa Môn đều có bóng người lởn vởn, muốn rời đi là điều không thể.
Điều mà Diệp Vĩnh Khang không ngờ tới nhất chính là Âu Dương Xuyên Trụ vậy mà lại đưa Âu Dương Thiết Đản đến thăm.
Khi Hạ Huyền Trúc mở cửa và nhìn thấy hai người họ, cô đã rất ngạc nhiên, vội nói: "Anh Âu Dương, chẳng nhẽ anh không biết Vĩnh Khang đã bị nhà họ La gửi thiệp đen sao. Anh nên nhanh chóng rời đi đi, nếu để người ta trông thấy anh ở cùng chúng tôi... "
"Đi cái gì mà đi, chúng tôi đến chính là vì chuyện này đấy!"
Âu Dương Xuyên Trụ xua tay, sải bước vào phòng khách, trầm trồ khen nhà của Diệp Vĩnh Khang thật lớn, nhìn Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói: “Người anh em, vốn dĩ tình bạn giữa chúng ta không sâu đậm lắm. Tôi cũng không nhất thiết phải giẫm vào vũng nước đục này".
"Nhưng, con trai tôi nói, Tiểu Trân là bạn tốt nhất của nó trên đời này, nó nhất định phải lo vụ này".
"Con trai tôi nói như vậy, bậc làm cha như tôi đây có thể làm gì được nữa?"
"Cho nên chuyện này ấy mà, có sá gì, tuy tôi không đọc nhiều sách, cũng không hiểu mấy cái đạo lý hằm bà lằm kia".
"Nhưng tôi có cái tật là, quá coi trọng tình nghĩa. Nếu vì chuyện này mà tôi phủi sạch quan hệ, thì sau này chắc chắn tôi không thể yên giấc được".