"Tôi đáng chết, có mắt như mù, xin anh Diệp giơ cao đánh khẽ…"
Người phụ nữ mập mạp nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng đến vậy, sợ hãi đến mức suýt đái ra quần.
"Đừng căng thẳng, hôm nay tôi đến đây, chỉ để giải quyết chuyện của bọn trẻ thôi".
"Vừa rồi cô chắc chắn, chính con gái tôi đã lấy trộm cây bút màu của con cô đúng không?"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
"Không, không, không, hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm thôi, con gái anh sao lại là kẻ trộm được, là tôi nhầm, xin lỗi anh, tôi đáng chết, xin lỗi…"
Người phụ nữ béo vừa nói vừa tự tát mình.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: "Nếu cô đã nhận định con gái tôi trộm đồ của con cô, vậy tôi thân làm bậc phụ huynh phải đứng ra xin lỗi cô rồi".
"Ngoài ra, vì không tìm thấy bút màu, nên tôi nhất định phải bồi thường".
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa chỉ vào dãy xe sang trọng phía sau: "Bút màu thì tôi không có. Cô thấy những chiếc xe phía sau này có đủ để bồi thường không?"
Trán người phụ nữ béo đầy mồ hôi lạnh: "Anh Diệp, anh cứ đùa, chỉ là bút chì màu thôi mà, là trẻ con hiểu lầm nhau thôi…"
"Không, tôi nhất định phải bồi thường!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cao giọng, phất tay một cái, trịnh trọng nói: "Đập!"
Rầm!
Tần Hạc dẫn đầu đá vào đèn của chiếc Rolls-Royce bên cạnh, hàng chục người đàn ông mặc đồ đen lần lượt lấy gậy bóng chày từ thùng phía sau ra, đập vào mấy chiếc ô tô hạng sang.
"Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Người phụ nữ mập mạp sợ hãi khuỵu xuống, hét lên trong tuyệt vọng.
Đám người xem sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không hề bày ra chút phản ứng nào, bảy tám chiếc ô tô hạng sang đã bị đập thành đống sắt vụn chỉ trong vài phút!
Lúc này, người phụ nữ mập mạp sợ đến mức không nói được lời nào, vẻ mặt sợ hãi co quắp trên mặt đất, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, như bị dội một gáo nước lạnh vậy.
"Bồi thường như này, cô thấy đủ chưa?"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Người phụ nữ béo tái mặt vì sợ hãi, nhưng không biết phải nói gì.
"Tôi hỏi đủ chưa!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cao giọng.
"Đủ rồi... Đủ rồi...... Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi thực sự sai....."
Lúc này thần kinh của người phụ nữ béo đã hoàn toàn sụp đổ, cô ta bật khóc ngay trên đường phố.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào cô ta mấy giây, bình tĩnh nói: "Sau này nếu con cô mất thứ gì cứ đổ cho con tôi, mất bao nhiêu tôi đền bấy nhiêu".
Nói xong quay người đi về phía trước mà không thèm ngoảnh lại.
Trên đường trở về, lòng Diệp Vĩnh Khang nặng nề như bị tảng đá lớn đè lên vậy.