Nhưng vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lại rất bình tĩnh, không biểu lộ ra bất kì loại cảm xúc nào.
Người phụ nữ béo chửi như nã súng liên thanh mười mấy phút, đến khi miệng khô khốc, lúc này mới dừng lại một chút.
"Cô nói xong chưa?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương bình tĩnh nói: "Thứ nhất, cô nói con gái tôi trộm đồ, có bằng chứng không?"
"Thứ hai, giữa bọn trẻ xảy ra xích mích cũng là chuyện bình thường. Cô nói ra những lời khó nghe như vậy mà không có chứng cứ, không sợ ảnh hưởng đến con cái sao?"
Khi nói những lời này, giọng nói của Diệp Vĩnh Khang đặc biệt bình tĩnh.
Nhưng người phụ nữ béo vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết nếu Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến việc trẻ con không có tội, người phụ nữ này đã chết hàng trăm lần rồi.
"Ha ha!"
Người phụ nữ mập mạp nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang: "Chuyện này còn cần chứng cứ sao? Nếu không phải con gái của cậu trộm, bút chì màu của con tôi sao lại thiếu mất một cây?"
"Hơn nữa, trong lớp đó chỉ có con cậu là nghèo nhất. Nếu không phải nó ăn trộm thì còn có thể là ai nữa?"
"Tôi nói những lời kia thì làm sao? Chẳng lẽ còn cần khách khí với lũ trộm cắp à?"
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh lạ thường, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo.
Đối mặt với loại logic vô lý này, lúc này Diệp Vĩnh Khang đã từ bỏ kế hoạch giải quyết êm đẹp.
"Được rồi, con cô thiếu một cây bút đúng không, cô muốn giải quyết thế nào?"
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói.
Người phụ nữ mập mạp quay đầu sang một bên và ho hai tiếng: "Bộ bút màu của con tôi là hàng cao cấp, nếu mất một cái, cả bộ bút màu sẽ coi như bỏ đi, phải bồi thường ít nhất 200 tệ!"
"Cây bút của cô làm bằng vàng à mà đòi hai trăm, đây rõ ràng là tống tiền mà!"
Lúc này, ngay cả đám người đứng xem cũng không chịu nổi nữa, mở miệng bênh vực cho Diệp Vĩnh Khang.
"Liên quan gì đến anh, loại nhà quê nhìn thấy hàng cao cấp bao giờ chưa? Bộ bút màu kia hai trăm tệ đấy, làm sao, muốn trả giúp hắn à!"
Người phụ nữ béo cũng không phải dạng vừa, lập tức chanh chua đáp lại.
Sau đó cô ta trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang rồi hung dữ nói: "Dù sao thì tôi cũng nói cho cậu biết. Hoặc là cậu bỏ ra 200 tệ, hoặc là mai tôi sẽ lên trường mẫu giáo, nhất định yêu cầu nhà trường đuổi học con cậu, cậu chọn đi!"
Đối mặt với sự vô lý như vậy, đám khán giả xung quanh chỉ biết thở dài lắc đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, trong mắt đầy thương cảm.