Ngày hôm đó ở vườn hoa cạnh bãi đậu xe, La Thiên Bằng đã gặp Diệp Vĩnh Khang.
Chỉ có điều người khiến La Thiên Bằng bị thương khi đó không phải là Diệp Vĩnh Khang mà là Triệu Đại Lực.
Triệu Đại Lực không phải người Giang Bắc nên ngay đêm đó đã quay về Nam Giang. La Thiên Bằng điều tra nhiều lần, cuối cùng vô tình điều tra tới Diệp Vĩnh Khang, vì vậy món nợ này hắn tính lên đầu Diệp Vĩnh Khang.
“Diệp Vĩnh Khang từng đánh anh sao?”
Tiền Tử Mạn rõ ràng là cảm thấy kinh ngạc, thật không ngờ cái tên Diệp Vĩnh Khang này lại có bản lĩnh như vậy. Hóa ra còn có cả giăng mắc với cả La Thiên Bằng nữa.
“Vậy tại sao anh không báo thù?”
Tiền Tử Mạn nghi ngờ hỏi.
La Thiên Bằng cười khổ lắc đầu: “Anh có nằm mơ cũng muốn xe nát cái thằng chó chết ra thành trăm ngàn mảnh”.
“Chỉ có điều bố anh từng cảnh cáo, trước khi đại lễ phong sắc kết thúc thì dù có bị đánh gãy răng cũng phải nuốt vào trong bụng, nếu không ông ấy sẽ cho anh biết mặt”.
“Tử Mạn, chắc em cũng biết tính tình của bố anh, anh lớn bằng từng này rồi chưa từng sợ ai, duy nhất sợ bố anh”.
Tiền Tử Mạn khẽ chau mày. Vừa nghe thấy La Thiên Bằng và Diệp Vĩnh Khang có giăng mắc, cô ta còn đang cảm thấy vui mừng thì giờ xem ra La Thiết Hiên đã ra cấm lệnh đối với La Thiên Bằng, chuyện này khó xử rồi.
Thế nhưng Tiền Tử Mạn ích kỷ hơn La Thiên Bằng nhiều. Nghĩ tới chuyện hôm nay là cô ta dồn một bụng hỏa, cục tức này dù có thế nào thì cô ta cũng không thể đợi sau khi đại lễ sắc phong kết thúc được!
Nhưng cô ta càng không thể vì chuyện này mà khiến cho đại lễ bị ảnh hưởng. Đang lúc tính toán, cô ta vô thức chộp lấy ly rượu trên bàn và đập mạnh xuống đất.
“Tử Mạn em làm gì vậy?”
La Thiên Bằng kinh hãi.
Tiền Tử Mạn không hề trả lời mà lấy điện thoại trong túi ra bấm số rồi gầm vào điện thoại: “Lập tức tìm cho tôi hai trăm người, tập hợp trong vòng nửa tiếng nữa!”
“Tử Mạn, em làm gì vậy!”
La Thiên Bằng nhìn với vẻ nghi ngờ.
Tiền Tử Mạn ngẩng đầu nhìn La Thiên Bằng bằng ánh mắt tức giận và dùng giọng nói đau lòng dụ dỗ hắn: “Anh Thiên Bằng, từ nhỏ tới lớn anh luôn đối xử tốt với tôi”.
“Thực là tôi hiểu rất rõ tấm lòng của anh dành cho tôi, những chuyện anh làm cũng khiến tôi cảm thấy hết sức cảm động”.
“Tôi không trả lời chính thức cho anh là vì tôi chưa bao giờ yêu đương nên không có đủ dũng khí để nói lời yêu đương”.
“Tôi luôn nghĩ, đợi thêm vài năm nữa khi tôi đã trưởng thành hơn thì có khi chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi”.
“Hôm nay, nếu đây chỉ là chuyện của riêng tôi, tôi chịu chút uất ức cũng được nhưng tên Diệp Vĩnh Khang kia còn dám làm hại anh thì cũng không khác làm trái tim tôi tổn thương!"