Nghĩ tới việc một người đàn ông ngầu như vậy là chồng của mình thì Hạ Huyền Trúc cảm thấy vô cùng hài lòng và hạnh phúc.
“Ông xã, anh thật tuyệt, anh đã làm thế nào mà khiến đám người Lý Bồi Hùng sợ như con chim cút vậy”.
Trên đường về nhà, Hạ Huyền Trúc vừa lái xe vừa sốt ruột gọi điện thoại cho Diệp Vĩnh Khang.
“Vậy đã là gì, không phải anh đã nói với em rồi sao, sau này chỉ cần có anh thì người khác đừng hòng bắt nạt em”.
“Phải rồi, em mau về đi, cô Diêu tới nhà chúng ta chơi, đang đợi em về ăn cơm đấy”.
Diệp Vĩnh Khang đeo tạp dề vừa nói điện thoại vừa nấu đồ ăn.
“Cô giáo Diêu, Tiểu Trân, chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Diệp Vĩnh Khang bưng đồ ăn lên và bước tới vườn hoa gọi Diêu San cùng Tiểu Trân.
Hai người đang chơi nhảy dây trong vườn. Tiểu Trân thi thoảng còn bật tiếng cười lanh lảnh, Diêu San cũng giống như một đứa trẻ con chơi rất vui vẻ.
“Anh Diệp, bình thường cũng một mình anh làm việc nhà à?”
Diêu San vừa giúp bưng đồ ăn ra bàn vừa cười hỏi: “Những chuyện này đúng ra nên để phụ nữ làm, cô Hạ công việc bận quá, vừa rồi Tiểu Trân còn nói hầu như cô Hạ rất ít khi chơi đùa cùng con bé”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Thực ra cũng chẳng có ai quy định việc nhà nhất định phải do phụ nữ làm, Hạ Huyền Trúc có lý tưởng của cô ấy, người làm chồng như tôi nên dốc toàn lực ủng hộ cô ấy mới phải”.
“Hơn nữa, Tiểu Trân cũng có thể hiểu được mẹ nó, có phải không Tiểu Trân?”
Tiểu Trân cũng đang phụ giúp bưng đồ ăn ra. Cô bé gật đầu: “Dạ, mặc dù bình thường mẹ ít có thời gian chơi với con nhưng con cũng giống bố có thể hiểu được mẹ”.
Diêu San cười, không nói tiếp nữa.
Thức ăn lên bàn chưa bao lâu thì Hạ Huyền Trúc đã cầm chìa khóa xe từ ngoài bước vào.
“Cô Diêu, thật xin lỗi, hôm nay công ty bận quá, không biết là cô tới nhà”.
Hạ Huyền Trúc vừa thay giầy vừa cười nói.
“Cô Hạ đừng khách sáo, hôm nay tôi tới thăm Tiểu Trân để có thể hiểu hơn về con bé hơn”.
“Chỉ có anh Diệp là vẽ ra một bàn đồ ăn, người phải xin lỗi là tôi ấy, đã gây phiền phức cho mọi người rồi".
Diêu San vừa cười vừa kéo một chiếc ghế ra: “Cô Hạ mệt cả ngày rồi chắc chắn là đói lắm, mau ngồi xuống ăn cơm”.
Bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ, vui nhất là Tiểu Trân, sợ cô Diêu San ăn không no, con bé cứ không ngừng gắp thức ăn cho cô giáo.