Trở Về Bên Em

Chương 258: "Hai trăm nghìn tệ?"




Khi Lưu Đại Hải nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi tới, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.

"Ồ, đây không phải là anh Diệp sao, hôm nay là ngày gì vậy? Không ngờ đường Mười Tám này, ngay cả một vị thần như anh Diệp cũng tới thăm, haha!"

Trình Văn Đống nhìn Diệp Vĩnh Khang cười.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Trình Văn Đống, không thèm để ý đến ông ta mà đưa cô gái tiến về phía trước hai bước, sau đó nói: "Giờ cô ấy đã tiến về phía trước hai bước rồi, tôi muốn xem hậu quả như nào".

"Đệch, muốn chết à!"

Khi nhìn thấy vậy, người của Trình Văn Đống lập tức nhấc cây gậy và chuẩn bị lao về phía Diệp Vĩnh Khang.

"Đợi đã!"

Trình Văn Đống giơ tay lên, híp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây: "Anh Diệp, dù sao chúng ta cũng là người quen cũ. Anh hết lần này tới lần khác đối đầu với tôi, e là có gì sai sai ở đây".

"Lần trước ở Casino, dựa vào những gì anh nói với tôi, nếu là người khác có khi tôi đã xin hai cánh tay rồi đấy".

"Chỉ là nể mặt thôi, nể một lần, đến lần hai thì e rằng không còn dễ thế nữa, anh có nghĩ vậy không, anh Diệp?"

Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng: "Nể mặt tôi à? Ông nghĩ ông là cái thá gì!"



"Anh……"

Trình Văn Đống cau mày, vừa chuẩn bị tấn công, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn: "Ai, tên quái nào dám làm loạn ở địa bàn của tao!"

Sau đó một nhóm đàn ông to con cầm mã tấu hung hãn xông về phía bên này.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện ra kẻ cầm đầu chính là bố của Âu Dương Thiết Đản, Âu Dương Xuyên Trụ, sau đó anh mới nhớ ra rằng trước đây anh đã từng nghe Thiết Đản nói rằng mấy phòng gội đầu trên đường Mười Tám đều là do bố cậu nhóc mở, quả nhiên không hề nói điêu.

"Hả? Anh Diệp, sao anh cũng ở đây?"

Âu Dương Xuyên Trụ cũng nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, chờ chút, để tôi xử lý chút chuyện này đã".

Âu Dương Xuyên Trụ vừa nói xong, liền giơ dao lên chỉ vào Trình Văn Đống, tức giận nói: "Ông chán sống rồi đúng không, dám làm loạn trên địa bàn của tôi, để xem tôi xử lý ông như nào!"

Trình Văn Đống cười cợt nhả, nhìn đối phương từ trên xuống dưới bằng ánh mắt vô cùng khinh thường, chế giễu: "Vậy cậu nói cho tôi hay, tôi nên bị xử lý như nào".

Âu Dương Xuyên Trụ liếc nhìn cô gái, sau đó nhìn Trình Văn Đống nói: "Đánh con gái nhà người ta thành như này thì sau làm sao làm ăn được nữa? Ít nhất cũng phải bỏ ra 200.000 tệ".

"Hai trăm nghìn tệ?"

Trình Văn Đống nghiêng cằm, cợt nhả: "Đối với tôi, 200.000 tệ chỉ là tiền cho một lần uống rượu, nhưng nếu hôm nay tôi không đưa thì sao?"