Diêu San nghe vậy vẻ mặt biến sắc trầm trọng: "Không phải là 800.000 tệ sao? Làm sao có thể trở thành ba triệu…"
"Đệch, không tính lãi à?"
Trình Văn Đống đột nhiên tăng âm lượng, đồng thời cầm lấy chai rượu ném xuống đất ‘choang’ một cái, mắng Diêu San: "Nếu hôm nay cô không trả tiền, thì đừng hòng bước ra khỏi cửa, mẹ nó, ai cho cô ăn nói thế hả!"
"Trình Văn Đống, đệch mẹ, ông đây đánh chết mày!"
Sự tức giận của Tần Long Tượng đã tích tụ đến cực điểm.
Vừa rồi Trình Văn Đống ném chai rượu và mắng Diêu San, nhưng rõ ràng là ông ta nổi điên với Diệp Vĩnh Khang.
"Câm miệng".
Ngay lúc Tần Long Tượng đang định lao về phía trước, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Trình Văn Đống nói: "Ông nhất định phải có số tiền này à?"
Trình Văn Đống cũng bắt gặp ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, quỷ quyệt nói: "Anh Diệp, tiền này thuộc về tôi, tôi chắc chắn là cần rồi".
Diệp Vĩnh Khang tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt Trình Văn Đống vài giây, sau đó lấy trong người ra một thẻ ngân hàng.
Trình Văn Đống vẫy tay, một tên đàn em lập tức mang máy POS đến.
Sau khi quẹt thẻ, Trình Văn Đống nhìn lướt qua biên lai, rồi khẽ quay sang một bên.
Diệp Vĩnh Khang nắm lấy Diêu San, mặt không chút biểu cảm bước ra ngoài.
"Anh Diệp, tôi thật sự không nhịn được, tên lưu manh kia có thiệp mời đại lễ sắc phong, tôi thật sự....."
Khuôn mặt già nua của Tần Long Tượng đỏ bừng, ông ta vừa tức giận vừa cảm thấy có lỗi vì chuyện vừa rồi.
"Không sao, trả nợ là chuyện đương nhiên. Hôm nay tới đây thôi. Nếu có vấn đề gì thì liên hệ với tôi".
Diệp Vĩnh Khang cười với hai bố con Tần Long Tượng, sau đó kéo Diêu San lên xe.
Diêu San cúi đầu, dùng hai tay nắm chặt váy, mở miệng mấy lần nhưng không biết phải nói gì.
"Đừng nghĩ nhiều, cứ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra đi. Số tiền vừa rồi cô cũng không cần lo. Sau này ông ta sẽ chủ động trả lại".
Diệp Vĩnh Khang quay đầu cười, anh biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
"Anh Diệp, tôi thực sự xin lỗi…"
"Suỵt …"
Diêu San vừa mở miệng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đưa ngón trỏ lên môi, làm bộ dạng im lặng, cười nói: "Chuyện vừa rồi tôi quên rồi, sau này đừng nhắc tới nữa".
Diêu San chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang nở nụ cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm, nụ cười này giống như một tia nắng ấm áp có thể làm tan biến mọi bất hạnh và đau đớn vậy.
Rất nhanh đã đến cổng của tiểu khu nơi Diêu San sống.
"Có thể tự mình đi lên không?"
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn mắt cá chân bầm tím của Diêu San.
Diêu San nhẹ gật đầu, mở cửa định một mình bước ra khỏi xe, nhưng giày cao gót vừa giẫm xuống đất, cô ấy liền cảm thấy mắt cá chân đau nhói.