Trần Tiểu Túy đột nhiên nhận ra rằng ngay cả bản thân cô ấy cũng không giải thích được tại sao vừa rồi mình lại có phản ứng như vậy.
Cô ấy không phải là thánh, cô ấy chỉ là một nhà kinh doanh vì lợi nhuận, mặc dù cô ấy đã làm từ thiện rất nhiều nhưng mục đích cuối cùng của những hành vi đó là mở đường cho danh tiếng của chính cô ấy để thu được lợi ích lớn hơn trong tương lai.
Nếu là chuyện không có lợi cho bản thân, hoặc thậm chí gây tổn hại đến lợi ích của mình, cô ấy sẽ không bao giờ làm.
Nhưng tại sao vừa rồi ...
"Không cần biết cô nghĩ như thế nào, nhưng tôi chỉ có một câu. Tôi công nhận cô là bạn tôi, sau này có việc gì cứ ới tôi một tiếng".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, tuy rằng câu này nói rất nhẹ nhàng, nhưng nếu để những người ở ngoại vực quen biết với Diệp Vĩnh Khang nghe được, có lẽ sẽ chảy nước miếng vì ghen tị mất.
Bởi vì họ hiểu rất rõ việc trở thành bạn của Điện Chủ Điện Long Thần có ý nghĩa gì.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến nơi Trần Tiểu Túy sống.
Trần Tiểu Túy chậm rãi tháo dây an toàn ra, cuối cùng lấy hết can đảm: "Anh Diệp, hay anh vào nhà tôi ngồi chút đi".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Hôm khác đi, tôi còn phải đi đón con gái nữa".
"Ồ ... vậy được ..".
Xe của Diệp Vĩnh Khang phóng đi như bay.
Trần Tiểu Túy không lên lầu ngay mà đứng ngây người nhìn hướng xe của Diệp Vĩnh Khang.
Không biết tại sao, trong lòng cô ấy bỗng thấy mất mát vô cùng.
Người đàn ông này có một xuất thân bí ẩn, có vẻ như là người toàn năng nhưng lại bình dị dễ gần, không hề làm giá, đồng thời rất yêu thương vợ và con gái của mình.
Người phụ nữ tên Hạ Huyền Trúc đó có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới!
Khi Diệp Vĩnh Khang lái xe đến cổng trường mẫu giáo, thì vừa đúng lúc tan học.
"Bố!"
Diệp Tiểu Trân tết tóc hai bím, khoác một chiếc cặp nhỏ, giang hai tay vội vàng chạy về phía Diệp Vĩnh Khang.
"Con gái ngoan, để bố ôm một cái nào!"
Diệp Vĩnh Khang nhấc Diệp Tiểu Trân nâng qua đỉnh đầu.
Mỗi lần Diệp Vĩnh Khang ở với con gái, anh lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
"Bố, Tiểu Trân nhận lỗi với bố, Tiểu Trân hôm nay đã làm sai".
Hai tay Diệp Tiểu Trân mân mê góc áo, trông vô cùng áy náy.
"Hả? Tiểu Trân đã làm gì sai?"
Diệp Vĩnh Khang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay xoa nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Tiểu Trân, cười khẽ.
"Chú Diệp, Tiểu Trân không làm gì sai!"
Lúc này Âu Dương Thiết Đản mặc quần yếm, tóc bổ luống vội vàng đi tới, nắm lấy tay Diệp Vĩnh Khang, nhìn Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói: "Chú Diệp, hôm nay Tiểu Trân không làm gì sai cả".
"Là người ta đã giật đồ chơi của Tiểu Trân trước, sau đó mắng Tiểu Trân. Tiểu Trân chỉ tức giận và mắng lại thôi".
"Nhưng đừng lo, chú Diệp, con đã đánh mấy đứa đó cho Tiểu Trân rồi. Nếu còn dám trêu chọc Tiểu Trân nữa, con sẽ đánh cho chúng rơi hết răng ra đất!"
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Đúng vậy, Thiết Đản nói đúng, cũng không phải con đi chọc ghẹo người khác trước mà".
Diệp Tiểu Trân cúi đầu nói: "Nhưng mẹ nói cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được mâu thuẫn với mấy bạn khác…"
"Đừng nghe lời mẹ, nghe lời bố, chỉ cần không phải lỗi của con, ai trêu chọc con, con đều có quyền đánh lại!"
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.
"Đúng vậy, chú Diệp nói đúng, Tiểu Trân đừng lo, tớ nhất định sẽ giúp cậu, cậu đánh ai, tớ sẽ giúp đậu đánh người đó!"