Trở Về Bên Em

Chương 1742: Đưa điện thoại của anh cho tôi






"Oa, tận tâm quá đi, cảm ơn anh, anh muốn ban thưởng gì cứ nói với tôi".



Loan Loan là con gái, không thể giống như Diệp Vĩnh Khang, chỉ dùng áo choàng tắm quấn quanh là được.





Thấy anh quản lý ân cần như vậy, liền vui mừng khôn xiết, vội vàng xách túi đi vào phòng sửa soạn.



Người quản lý trông có vẻ hoang mang, cảm thấy những gì Loan Loan nói vừa rồi thật là lạ.



Diệp Vĩnh Khang nhìn ra được suy nghĩ của quản lý liền mỉm cười.



Anh giải thích: “Xin lỗi, người bạn này của tôi thường thích xem mấy bộ phim truyền hình cổ trang, đôi khi cô ấy sẽ bắt chước lời thoại trong đó, nhưng anh đã làm việc rất chu đáo, đưa điện thoại của anh cho tôi".



Quản lý khó hiểu lấy điện thoại di động ra, Diệp Vĩnh Khang mở điện thoại di động ra quét mã code của quản lý.



Người quản lý nhìn số tiền 50.000 tệ, vẻ mặt khó hiểu nói: "Không biết anh Diệp cần mua gì là lại đưa nhiều tiền như vậy?"



Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Boa cho anh đó".



"Cái gì?"



Người quản lý sững sờ tại chỗ, 50.000 tệ, tuy rằng đối với anh ta không phải là số tiền quá lớn, nhưng chắc chắn không phải là số nhỏ, lại là tiền boa!



Anh quản lý vui mừng đến mức suýt khóc, véo vào cánh tay của mình một cái, hoài nghi không biết mình có phải đang mơ không.



Tuy rằng nơi này ở Tây Bắc, kinh tế tương đối lạc hậu, nhưng cũng không quá đói kém.



Một bàn đầy ắp các món ăn, tuy hình thức bên ngoài trông không được tinh tế như những quán kinh tế phát triển ở miền Nam.



Nhưng về chất lượng thì chắc chắn là không thể chê!



Gà nướng nguyên con, đùi cừu nướng, sườn cừu nướng, thịt bò miếng lớn, bày đầy cả một bàn, lại còn rất nhiều!



Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan thoải mái tắm nước nóng, mặc áo choàng tắm mới tinh, ngồi trong đình, nhìn một bàn lớn đầy thịt và rau, trong lòng đột nhiên tràn đầy sinh lực!



Lâu lắm rồi hai người mới được ăn cơm no mặc áo ấm, nhất là mấy ngày trong cung điện dưới lòng đất Bà Sa, đã ba ngày ba đêm bọn họ chưa ăn một miếng nào.



Nếu không phải hai người bọn họ đều là người luyện võ có thể lực tốt, thì có khi bọn họ đã gục ngã từ lâu rồi.



Nhưng cho dù như vậy cũng không có nghĩa là người luyện võ không biết đói, giờ đối diện với một bàn lớn đầy đồ ăn ngon hai người họ liền không hề kiêng nể gì mà bốc ăn lia lịa.



Bề ngoài Loan Loan là cô gái tiểu thư đài các trong sáng và đáng yêu động lòng người, nhưng cô ta còn ăn khỏe hơn cả Diệp Vĩnh Khang, dùng cả hai tay, miệng hết ăn rồi lại uống.

Một lúc sau, một bàn đầy ắp đồ ăn đã được hai người họ ăn hết, chỉ còn lại những mảnh vụn và xương.