Trở Về Bên Em

Chương 1682: "Có… có lẽ nào thứ kia đã đuổi kịp chúng ta…"




Tuy nhiên, vẫn canh cánh việc này trong lòng, vừa bước đi, vừa lẩm bẩm: “Tôi thậm chí còn không biết quay lại đường cũ có tác dụng gì".



"Mặc dù vừa rồi chúng ta đều rơi xuống từ chỗ kia, nhưng anh cũng biết hiện tại chúng ta ít nhất phải ở dưới lòng đất vài trăm mét".



"Mà nơi sụp đổ cũng đã bị lấp kín, nếu không sẽ không thể không nhìn thấy một chút ánh sáng nào".



"Tường đá này bốn phía trần trùng trục, cách mấy trăm mét, bên trên lại bị lấp kín... Anh nghĩ anh là thần tiên à, coi như…"





"Im lặng!"



Ngay khi Loan Loan đang than thở, vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía trước.



"Có chuyện gì vậy?”



Loan Loan vội vàng theo bản năng mà nhìn theo hướng tầm mắt của Diệp Vĩnh Khang, tuy rằng phía trước tối đen như mực, nhưng cô ta đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức cực kỳ mạnh đang lao về phía mình.



Áp lực này rất quen thuộc, chính là khí tức bộc phát khi Thần Rồng bay khỏi mặt đất lúc trước!



"Có… có lẽ nào thứ kia đã đuổi kịp chúng ta…"



Loan Loan lo lắng đến mức thậm chí còn bắt đầu nói lắp.



Cảm giác áp lực mà Thần Rồng mang lại vừa rồi quá mạnh, có khi cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên được.



Gào-



Ngay khi Loan Loan vừa dứt lời, một tiếng rồng gầm lớn đột nhiên vang lên từ phía trước.



Kèm theo đó là con rồng to hơn bể nước rất nhiều, ngóc đầu như loài rắn, trườn về phía trước!



Hai con mắt giống như hai cái đèn pha ô tô, ánh lên màu xanh lục, khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan, hai con mắt giống như đèn pha ô tô kia chợt lóe lên như một con dã thú đói nhìn thấy đồ ăn.



"Chạy!"



Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, kéo Loan Loan, chạy thục mạng về phía sau.



Gào-



Thần Rồng gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, nhanh chóng vặn vẹo thân hình như một con trăn, trườn đuổi theo hai người.



Cả hai chạy hết một đoạn đường, băng qua cái xác khô và tiếp tục chạy khoảng một phút nữa thì thấy một khe hở trên bức tường phía trước có thể chứa được một người.



Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, nắm lấy Loan Loan và đẩy cô ta vào khe nứt, sau đó là chính anh.



Vết nứt rất hẹp, chỉ nghiêng người mới có thể miễn cưỡng vào trong được.



Mặc dù thân hình Loan Loan tương đối nhỏ, nhưng bởi vì đặc điểm nào đó khá rõ ràng của phụ nữ, nên cho dù nghiêng người rồi vẫn rất chật chội.



Sau khi hai người vào trong khoảng mười giây, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn từ bên ngoài truyền đến, cả không gian nhất thời rung lên.



Chắc là Thần Rồng đã đuổi kịp, bởi vì khe hở tương đối nhỏ nên đầu Thần Rồng không chui vào được.



Nhưng Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không cảm thấy yên tâm vì điều đó, mặc dù Thần Rồng không thể vào trong, nhưng nó bắt đầu hút mạnh từ bên ngoài.



Một lực hút mạnh như muốn xé nát cả hai người, may mà khe hở tương đối hẹp, Diệp Vĩnh Khang kéo căng cả người ra, như vậy mới không bị Thần Rồng hút ngược trở lại.



Cả hai tiến về phía trước từng chút một dọc theo khoảng trống, lực hút do Thần Rồng mang lại càng lúc càng nhỏ khi họ càng lùi về phía sau.



Sau khoảng nửa giờ, cả hai cuối cùng cũng di chuyển ra khỏi khe nứt.